Câu chuyện của những đứa trẻ hiểu chuyện

Các cậu nhớ trận đòn đầu tiên khi làm anh/chị ko? Còn tớ, trận đòn ấy theo tớ cả đời!

Ngày...tháng...năm...

Nhật kí làm anh...


Với điều kiện "nuôi nhốt" như thời nay, việc có thêm đứa chơi cùng đáng để mong đợi lắm. Ngày ngày tớ sờ bụng mẹ xem em đạp chưa, bao giờ đạp, đạp như nào? Gõ gõ vào bàn tay, bàn chân nho nhỏ lúc em í gồng lên, gồ hẳn ra ngoài vui phết. Nghệt nhất là khi b/sĩ siêu âm chỉ cho biết chim nó đâu 😄. Nó tung tăng bơi lội giữa "quả dưa hấu khổng lồ" ấy ra sao. Bụng mẹ kín thế, nó thở kiểu j nhỉ? 🤣

Đủ ngày đủ tháng, thằng nhõi ấy chính thức "hành đời". Tớ thành chân sai vặt mẫn cán vui vẻ với cả tá bỉm nặng mũm nước tè hoặc đầy "lòng dạ nhân gian" của nó. Mùi kinh khủng! Mẹ tủm tỉm:

- Ngày xưa con cũng thế!

"Ngày xưa con cũng thế" nghĩa là bạn sẽ được tường tận lại cái cảnh chính bạn đã bẻ hành bẻ tỏi gia đình bạn như nào nhất là với mẹ, qua việc chăm đứa em này. Nào là viêm phổi viêm phế quản, mọc răng mọc lợi, sởi, virus, thuỷ đậu, quai bị.... nào là tập lẫy tập bò đến lò dò tập đi, ổ điện, nước nóng... nào là đường sữa, nước cơm bột bẹt cháo lão các kiểu con đà điểu....

Thằng này giống tớ, lười ăn 😑; cứ phải quần hở mông tông cá sấu há mồm trèo lên con mui trần 3 bánh rong qua 2 cái hồ (may đợt đấy cá ko chết 😂), rồi chờ đủ 3 cái máy bay chớp chớp đèn tí tẹo trên bầu trời mới chịu về. 

(Sau này nhất định tớ sẽ giành chuyện cho con ăn. Như nào á? Như nài nài: Mày có ăn ko? Ko ăn hở? Oke! Nhịn đi cho đói mờ mắt luôn )

Quay trở lại thằng em. Dù người lớn khéo léo đến mấy, trước sau j, bạn cũng sẽ cảm nhận được sự khác biệt trong cách mọi người đối xử với bạn và đứa em. 

Trung thực đi!

Nó tuyệt đối ko dễ chịu đâu nhỉ?!

Nước tích mãi bờ sẽ vỡ

Hơi căng quá bóng sẽ nổ

Tối đó tớ kỳ cạch hoàn thiện bài thi vẽ để mai nộp. Thằng đệ cứ giật để xem, quát chẳng nghe. Nó dẩy bàn 1 cái cọ vẽ đổ rào rào xuống bài. Thôi xong! Tớ tát phát đủ 5 cái xúc xích con con trên mặt nó. Nó vừa ngoạc mồm khóc vừa đá cái chân 1 mẩu vào chân tớ. Tớ hét lên:

- Sao mẹ lại đẻ mày chứ! Ước j mày chui lại vào bụng mẹ đi!

- Ờ ờ! Mẹ đẻ em rồi đấy! Chui lại làm sao được ờ ờ...

Mẹ nghe đủ câu chuyện, rước 2 ông con lên tầng 3. Mẹ dán chéo ảnh 2 anh em vào tay 2 đứa:

- Cái tay này giờ là anh Bin! Còn tay này giờ là em Khánh! 

Đét! Đét! Đét! Cực nhanh! Cực đanh! 2 thằng ré lên khóc. 

Mẹ chỉ vào tay tớ, chỗ dán ảnh em Khánh hỏi:

- Bin! Mẹ đánh em Khánh, sao con lại khóc?

- Huhuhu vì tay con cũng như tay em ạ.

- Khánh! Nếu chỗ này (dán ảnh tớ) là anh Bin thì con có thấy đau ko?

- Huhuhu có ạ!

- Vậy 2 đứa thử nói xem mẹ đau gấp bao nhiêu lần nếu 2 anh em con làm tổn thương nhau??

Câu hỏi ấy, cả đời, ko đứa con nào trả lời được!!!

Tớ kể chuyện này bởi tớ đang xúc động vãi cả chưởng ra! Vừa đi học về, mệt phờ râu trê râu ngỗng, cả nhà bảo:

- Nay sinh nhật Khánh, Khánh ước đi!

Nó ngẫm nghĩ rồi nhắm mắt lẩm bẩm:

- Con ước anh Bin đỗ Ams, đỗ Nguyễn Gia Thiều!

Trời ạ! Tớ ghét những giây phút rụng tim này! Nó làm con người ta choáng ngợp bởi tình thân máu mủ! Nó làm ta ăn năn hối lỗi kinh khủng! 

Bạn cứ như tớ đi: đá đít, beo má, véo tai nó nhiều vào...

Nó bé nó được chăm hơn à?

Nó bé nó được chiều hơn à?

Nó bé nó được yêu hơn à?

Bạn ơi!

Bạn hơn em bao nhiêu tuổi là bấy nhiêu năm suốt đời em thiệt thòi so với bạn!

(Ta sinh trước ta là cái rốn vũ trụ của cả nhà. Nó bé bỏng nó mặc lại tã, nó bé bỏng nó dùng lại đồ và tội nghiệp nhất, nếu cha mẹ lìa xa sớm, suốt đời bạn có bù lại được thiệt thòi đó của em ko?)

Bạn ơi!

Cuộc đời còn rất nhiều thêm bớt nhưng khúc ruột trên khúc ruột dưới với bạn thì chỉ có ngần đó thôi!

Bạn ơi!

Nó là em bạn! 

Nam Tobias


Nhận xét

Bài đăng phổ biến