6 năm hôn nhân, muốn ly hôn vì không được cảm thông

 Em sinh năm 95. Em và chồng em quen và ở với nhau, đăng ký kết hôn đến tháng 9 này là tròn 6 năm.



Và hôm qua em đã viết tờ đơn ly dị thứ 2 (trong vòng 6 năm đây là tờ thứ 2 và cách tờ thứ nhất 6 ngày). Và vợ chồng em chính thức ly thân. 

Mâu thuẫn gia đình em cũng như mọi gia đình. Thế nhưng lần này lý do lại hết sức đơn giản nhưng em lại cảm thấy dường như em đã đuối sức vì không được chồng yêu thương và cảm thông.

Chồng em tốt, rất tốt với nhà vợ, cũng chiều em và con, thế nhưng ổng lại mắc bệnh nghiện  điện thoại hơn vợ con. Em biết anh đi làm cũng rất áp lực, nhưng anh đi làm ngoài một ngày trời  ôm điện thoại cả ngày rồi về nhà anh cũng chẳng buồn buông điện thoại ra, một ngày 24h anh ôm điện thoại ít là 15h trừ giờ ngủ. 

Em bận nấu cơm chồng em sẵn sàng cho con xem tivi và con giành đồ chơi anh cũng mặc kệ vì bận chơi game và xem phim trên điện thoại. Anh mê điện thoại  đến mức dọn cơm ra ăn ảnh cũng không dời mắt ra khỏi nó.

Lần đầu em viết đơn là thứ 5 tuần trước, sau khi anh xem phim đến 3h sáng. 

Em đang ngủ giật mình dậy thì thấy anh đi vào em mới hỏi:"Sao giờ này anh còn chưa ngủ?" Thì chồng em trả lời: "Mới 3h chứ mấy, còn sớm mà ráng xem hết bộ phim", em thề, là em nghe xong câu nói này trong đầu em liền xuất hiện một loạt câu hỏi:" 3 giờ là còn sớm à? Tổng thời gian trước giờ bên cạnh nhau anh ôm em có bằng anh ôm điện thoại một ngày chưa? Con bệnh đã bao giờ anh canh từ tối đến khuya chưa hay chỉ mình em ôm con khóc vì buồn vì tuổi thân? Trước đây một đứa con anh còn phụ chăm con, giờ 2 đứa tại sao lúc nào cũng là em lo, con đau con bệnh anh ở đâu, vì sao anh không có thời gian để chơi, để dạy con mà lại dư giả quá nhiều thời gian cho cái điện thoại!". 

Một đêm không ngủ em đã suy nghĩ rất nhiều để sáng sớm hôm sau khi anh chưa dậy em đã viết ra tờ đơn thứ nhất. Qua sáng hôm sau em đưa anh tờ đơn để ký, anh không nói gì mà xé đi tờ đơn rồi chở con đi học. Trưa anh về hỏi em vì sao em nói ra lý do rồi anh xin lỗi. Hai vợ chồng thống nhất với nhau là cho anh chơi điện thoại đến 10 tối thì phải ngưng để vào phòng ngủ cùng vợ con. 2 ngày đầu anh làm  tốt và mình vui như chưa có gì xả ra nhưng đến ngày thứ 3, thứ 4, thứ 5 thì em không muốn nói nữa. Nhưng đến ngày thứ 5, con em đi cấp cứu về đến nhà và anh dửng dưng không lo cho con lại vẫn ôm điện thoại nên gần 10h em đến gần và giựt tai nghe anh không cho anh xem phim và bảo anh vào coi con cho em đi tắm rửa rồi đi ngủ anh đã xô em và bỏ đi một hơi vào phòng, em vệ sinh cá nhân xong vào phòng có nói nặng lời với anh vì việc anh không có ý tứ (em gái em vào ở ké để đi học, anh hay để đồ lót trong NVS nên em nói: "Ông tắm rửa vệ sinh xong đồ đạc đem ra bỏ ngoài máy giặt đi nghe, tui để ý nhiều lần lắm rồi nhưng hôm nay tui mới nói nghe, mà nói lần này là lần đầu cũng như lần cuối", chồng em đáp lại "hồi giờ tui cũng để vậy có sao không ", em nói lại "hồi giờ có đứa con gái nào ở trong nhà này không mà ông nói kiểu đó", anh lại nói " tui không để ý mấy cái đó, có gì thì nói đàng hoàng chưa bà như mẹ tui hay sao nói chuyện kiểu đó, bà láo vừa thôi, tui thương vợ thương con nên tui mới nhịn chưa không phải tui sợ bà đâu mà riết hỗn trèo lên đầu mà ngồi luôn, em đang tức nên sảng lại "chắc thương con này lắm, ở được thì ở không thì thôi, con này cũng đách cần, đơn con này viết không ký mà nói năng gì nữa và em đóng cửa, bấm chốt phòng bỏ mặc cho chồng em ngủ ngoài 1 đêm). 

Sang ngày hôm sau em vẫn còn tức nên không nói năng gì anh, đến chiều tối anh đi làm về cả nhà ngồi ăn cơm chung nhưng em vẫn hậm hực nên không nói cười như mọi khi, còn chồng em lại ôm điện thoại và hút thuốc rất nhiều em bực mình quá em hét lên "ông hút cho cố vô, vợ con ông bệnh chết mới vừa lòng ông, ông thích hút vậy bước vô đây mà ngửi mùi của nó. Và tờ đơn thứ 2 của vợ chồng em ra đời. Giờ thì anh đã lấy đồ đi khỏi nhà, trên danh nghĩa là đi công tác nhưng anh nói đây là thời gian 3 tháng để cả anh và em suy nghĩ lại. Thiệt sự em rất buồn và tức giận vì con đang bệnh anh lại bỏ đi như vậy, em thấy anh không phải là người cha tốt ngoại trừ việc đưa tiền cho vợ để lo cho con. Em cũng tức vì anh bảo để thời gian để suy nghĩ mà đi anh lại để em lo cho 2 đứa con nhỏ mà không phải là mỗi người 1 con như em viết trong tờ đơn ( không phải em nạnh hẹ hay ghét bỏ con mình mà em muốn anh phải chăm con để anh biết cảm giác của em nửa đêm con bệnh có chồng cũng như không chồng lo ngủ, lo coi phim mà không biết nghĩ cho vợ con). 

Sáng nay em đã khóc rất nhiều vì nếu anh đi như vậy mẹ con em biết làm sao, em biết làm sao vì sau 6 năm bên anh em không có gì ngoài con em, học vấn 0, công việc 0 thì sao em có thể lo cho mình và con, sau đó em lại nghĩ lại nếu em có thể vượt qua được 3 tháng này thì em chắc chắn sẽ không còn ý định tiếp tục cùng anh. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn tội cho con. Giờ thì em không biết mình nên cố gắng bước đi một mình hay sửa chữa nữa ạ.

Em nói thêm là trước mặt chồng em em rất hung dữ, em cảm thấy gia đình em rất em rất xấu hổ trước mặt anh và em rất dị khi mỗi lần nhà ba có chuyện thì anh lại đứng ra giải quyết, em tự ti đến nỗi nghĩ mình phải làm cho chồng mình sợ mình nên mọi thứ mới đến bước ngoặc như thế này ạ.

Xin cho em lời khuyên và chỉ dẫn với ạ.

Chuyên gia tư vấn:

Chị thấy em dữ dằn với chồng quá rồi đó. Có nhiều cách để truyền đạt mong muốn của mình với chồng mà em lại chọn cách sai nhất: anh ấy không muốn tiếp nhận luôn, lấy gì sửa? Vợ chồng đừng so đo “vì sao em chăm con mà anh ấy thì không”, “sao anh ấy không tự giác mà bắt vợ phải nhắc”... chị nghĩ vợ chồng thì nên trao đổi để đạt được mong muốn chứ đừng gom bực trong người không nói ra rồi tới bữa nào đó tự dưng tức nước vỡ bờ xổ 1 dàng như bão táp làm chồng choáng váng, không tiếp nhận thông tin và tệ hơn là phản ứng tiêu cực lại luôn.

Chuyện của em bây giờ thì nên theo lời chồng đi, để ảnh yên tĩnh đi công tác, đừng nhăn nhó ý ép trách hờn hay thương nhớ gì hết. Tâm thế là để cả 2 bình tĩnh suy nghĩ chứ k phải giận lẫy nha em, vì trong chuyện này em cũng có phần sai đó. Muốn thay đổi người khác phải thay đổi mình trước.

Chúc hai vợ chồng em sẽ sớm vui vẻ hạnh phúc.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến