Ai là người không biết bơi trong cuộc hôn nhân này?
Bản thân tôi luôn cho rằng tôi là người chịu khó học bơi. Tôi đọc nhiều, học được nhiều điều từ những bài viết về hôn nhân. Tôi không dám nói mình biết bơi. Chỉ tự nhận mình là người chịu học, chịu sửa mình cho hôn nhân.
Có người cũng từng nói, hôn nhân giống như hai người xa lạ bị rơi xuống một dòng sông. Người may mắn thì gặp người biết bơi như mình, cùng động viên nhau, trợ giúp nhau bơi vào bờ.
Người kém may mắn hơn thì một biết bơi một không biết bơi: khéo léo cũng giúp họ cùng được sống. Người biết bơi mà gặp kẻ không biết bơi không hiểu chuyện, cũng dễ bị nhấn chìm, chết oan. Xui xẻo thì cả hai đều không biết bơi, không chết là kỳ tích, chết cả là điều dễ hiểu. Vợ chồng tôi ai là kẻ biết bơi, ai là kẻ không biết bơi hay cả 2 chúng tôi đều là những kẻ không biết bơi? Tôi muốn anh Tú cùng mọi người hãy cho tôi những lời phân tích, nếu được nhận những lời chia sẻ của những người biết bơi nữa thì tốt quá…
Tôi từng nghĩ vợ mình là người biết bơi. Đó cũng là lý do mà tôi cưới cô ấy. Một cô gái rất biết nghĩ (ít ra là với những gì cô ấy đã nói, đã nghĩ và đã làm trước hôn nhân với tôi). Tôi đã từng yêu những cô gái mà tôi tin chắc cưới xong sẽ ly dị sớm. Như những phụ nữ đầu óc và mồm miệng toàn những lời tiêu cực. Đàn ông chúng tôi rất sợ những phụ nữ chưa lấy về nhưng đã thấy đầy rẫy sự bất ổn. Tư duy tiêu cực, nhìn gì cũng ra thứ xấu xí, mở miệng ra là chửi bới thiên hạ. Dù cô ấy có tốt với mình bao nhiêu cũng không thể cưới. Bởi mình sống 24/7 với cô ấy, nếu thế, nguồn năng lượng trong mình sẽ bị cô ấy hút cạn. Hay những cô gái ích kỷ, luôn tự cho mình là nhất và vô lý. Nên khi gặp vợ mình, tôi đã chốt sổ luôn. Bố mẹ cô ấy đã ly thân 20 năm, cô ấy luôn khao khát có một gia đình của riêng mình để cùng vun vén, xây đắp và tận hưởng. Cô ấy quan tâm đến tôi như một người vợ quan tâm đến chồng dù khi đó mới là đang yêu. Chăm tôi từng ly nước mát, từng cái ôm sâu khi tôi mỏi mệt ngoài kia. Quan trọng nhất đó là có hoạch định tương lai cho 2 đứa. Dù trong nhiều quyết định, chúng tôi vẫn có vài mâu thuẫn. Nhưng khi thì tôi nhường lúc thì cô ấy nhịn. Một phụ nữ như vậy không cưới có mà điên.
Bản thân tôi luôn cho rằng tôi là người chịu khó học bơi. Tôi đọc nhiều, học được nhiều điều từ những bài viết về hôn nhân. Tôi không dám nói mình biết bơi. Chỉ tự nhận mình là người chịu học, chịu sửa mình cho hôn nhân.
Hôn nhân chúng tôi trải qua năm đầu tiên trăng mật. Chúng tôi mua được nhà, được xe và cũng có một cô con gái xinh xắn. Khi mọi thứ tưởng chừng tốt đẹp cả rồi thì mọi thứ bắt đầu có những biến cố. Bắt đầu bằng việc vợ tôi có những biểu hiện của nghiện shopping. Có thể vì mục tiêu mua nhà, mua xe đã đều hoàn tất. Mục tiêu kế tiếp thì chỉ coi là mơ mộng, trời thương thì tốt. Như mua biệt thự, đổi xe sang hay cho con đi học nước ngoài. Bởi thu nhập của chúng tôi dù đang rất cao nhưng cũng phải tích luỹ thêm chục năm nữa may ra. Hoặc phải có một cú huých cơ hội nào đặc biệt. Nên có vẻ tiền rảnh rỗi khiến vợ tôi shopping điên cuồng. Chúng tôi đã đôi lần cãi nhau về việc này. Bởi thấy hàng chục bộ quần áo váy vóc cô ấy mua xong đều vứt xó mặc một lần rồi bỏ đó, tôi xót tiền. Mỗi tháng, riêng khoản shopping của cô ấy cũng đi tong 20-30 triệu. Mặc dù lương 2 vợ chồng cũng gần 130 triệu với tháng tốt và 80 triệu bình quân, nhưng 20-30 triệu cho những thứ chỉ dùng 1 lần vẫn khiến tôi xót của. Cô ấy thì trách tôi vô tâm với vợ. Mà cái gọi là vô tâm chỉ là tôi không chờ cô ấy vào ngủ cùng mà luôn ngủ sớm. Tôi đi làm cả ngày về vất vả, cùng vào bếp với cô ấy, cùng cô ấy chơi với con, thi thoảng 2 vợ chồng đổi gió ra phố. Con tôi đang vào nếp 9h là đi ngủ. Tôi sau khi đọc truyện cho con xong là xem chút tin tức khi lên giường. Toàn 11h là tôi díp hết cả mắt lại. Trong khi cô ấy thì hết chat chit, comment, xem đủ mọi loại clip nhảm nhí và luôn ngủ muộn vào khoảng 1h sáng. Bởi công việc của cô ấy phải đi làm lúc 9h-10h sáng nên cô ấy tha hồ ngủ muộn. Chứ tôi, 6h30 đã dậy chuẩn bị đồ cho con, đưa con đi học để chạy tới công ty điểm danh lúc 8h rồi.
Nhưng mọi thứ chưa hết, cô ấy luôn nhân danh yêu thương mà đòi hỏi tôi rất nhiều thứ. Bắt tôi dùng đủ mọi thực phẩm chức năng cô ấy nghe thấy được trên mạng để tôi dùng. Vì sức khoẻ của tôi, vì muốn tôi sống lâu. Nhưng tôi có bệnh tật gì đâu kia chứ? Tôi đi khám tổng quát thường xuyên, bác sỹ luôn nói tôi sức khoẻ tốt mà. Nhưng cô ấy bắt tôi bổ sung đủ mọi Vitamin này sâm bổ dưỡng nọ. Toàn những thứ quảng cáo. Chuyện sex của 2 vợ chồng mỗi tuần vẫn 2 lần chứ có phải yếu ớt gì đâu mà vợ cứ như là muốn 7/7 mỗi tuần vậy? Vì uống không đúng, vài lần tôi phải vào viện. Thế mà cô ấy vẫn cứ bắt tôi dùng. Cứ nghe bạn bè rỉ tai hay nghe quảng cáo là lại mua về. Bản thân cô ấy đọc quảng cáo, nghe bạn bè mà dùng phải loại kem dưỡng da nào khiến mặt phù lên, đen sạm đi.
Đỉnh điểm, mấy tháng trước, cô ấy đi xem bói ở đâu về kiên quyết thay đổi lại phòng ốc nhà cửa, tiêu tốn của tôi gần 300 triệu cho việc sửa chữa nhà. Tất cả chỉ vì phong thuỷ này nọ. Tôi điên tiết thu lại việc quản lý chi tiêu trong gia đình thì cô ấy nổi điên và tuyên bố tiền ai nấy tiêu. Thu nhập của cô ấy cũng vào khoảng 25-28 triệu/tháng. Thế là dòng tiền 2 vợ chồng bị chia đôi càng khiến cho tài chính gia đình mấy tháng qua không để lại được đồng nào. Tôi buộc phải cắt giảm khoản biếu bố mẹ tôi và bố mẹ vợ (bố mẹ vợ ly thân nên lúc nào với 2 cụ cũng phải chu cấp gấp đôi khoản chu cấp bố mẹ tôi). Việc này khiến vợ tôi càng nổi điên hơn vì cho rằng tôi keo kiệt và đối xử thiên vị giữa bố mẹ chồng và bố mẹ vợ. Cô ấy trả đũa luôn bằng việc cuối tuần không thèm về nhà nội ăn cơm như lịch thường xuyên.
Chúng tôi bắt đầu cãi nhau liên miên. Về nhà thực sự là một bãi chiến trường khi cô ấy không thèm động tay vào việc nhà nữa. Cô ấy cho rằng 25-28 triệu cô ấy có là đủ cho cô ấy độc lập sống không cần tôi. Chúng tôi cãi nhau liên miên và tôi đã không kìm chế được mà bạt tai cô ấy vài lần. Điều đó càng khiến chúng tôi xa nhau hơn. Con gái chúng tôi có lần hét lên: Bố mẹ có thể thôi đi được không? Nhức hết cả đầu. Con bé mới 3 tuổi hơn nhé.
Vì chuyện này, tôi đã stress vô cùng. Tôi có hay tâm sự với một người chị làm cùng công ty. Chúng tôi không hề có gì mờ ám cả. Chị cũng đã có gia đình và tôi luôn coi chị như chị gái thôi. Thế mà cũng thành to chuyện. Vợ tôi kéo cả đám bạn đến công ty đánh ghen ầm ĩ. Báo hại chị kia phải xin nghỉ không lương. Chỉ vì chị ấy quan tâm và muốn cho tôi lời khuyên mà thôi. Đến nước này thì tôi không thể chịu đựng nổi nữa nên có là người đưa ra đề nghị ly hôn. Và vợ tôi cũng đã ký.
Giờ chúng tôi đang chờ thông báo của toà. Những ngày này, tôi chẳng thể làm gì ra hồn. Cứ dắt con gái lang thang mỗi khi chiều về tan sở đón con. Vợ tôi đã dọn về nhà mẹ đẻ. Tôi biết tối nào cô ấy cũng đi bar say khướt. Tôi chẳng dám nghĩ nữa. Vì cái vụ đi bar say khướt liên tục thế này, ai dám chắc cô ấy không phản bội tôi mà lên giường với người khác?
Tôi không biết phải làm gì bây giờ nữa. Là chúng tôi đều không biết bơi hay là lỗi tại ai?
Nhận xét
Đăng nhận xét