Bó hoa hồng năm ấy.....
Đã trôi qua 25 năm rồi nhưng ngày mùng 8 tháng 3 hàng năm tôi vẫn nhớ bó hoa hồng năm ấy.
Ngày đó tôi vẫn đang mắc kẹt trong cuộc hôn nhân nhiều niềm đau và nước mắt của mình...Tôi đã từng lam lũ, lăn lộn " buôn thúng bán bưng" ở vỉa hè Hp để đánh vật với cơm áo, gạo tiền nuôi gia đình và để đối phó với những con nợ hung dữ bởi lúc đó tôi đang sở hữu một " con bạc khát nước " , một " hũ rượu lúc chìm, lúc nổi " ở trong nhà...Khốn quẫn làm tôi quên đi chính mình, chai lì tất cả... Ra đường buôn bán bon chen , về nhà thì nhu nhược, sợ hãi chồng như hung thần...
Tôi quên mất mình trước hôn nhân là một cô gái yêu thích văn thơ , lãng mạn bay bổng dc nhiều chàng trai theo đuổi thường hay tặng tôi những vần thơ tình viết vội trên những tờ giấy bạc của bao thuốc lá, những cuốn sổ tay nghệch ngoặc vài lời bóng gió đáng yêu, những bó hoa violet tím biếc...Tôi quên mất " hung thần " của đời tôi cũng là một trong những chàng trai đáng yêu đó ...Chàng trai hay cười , ít nói nhưng đàn và hát rất hay, có đôi bàn tay đẹp , mềm dịu dàng, tôi thường khen đôi bàn tay đẹp ấy và dc nhận một câu trả lời rất chân thành : Anh giữ tay mềm , đi lao động anh cũng ko dám cầm viên gạch để ko bị chai tay , giữ tay mềm để kéo violon..."
Tôi cứ hân hoan chắc mẩm trong lòng : Bàn tay ko dám cầm cục gạch thì bàn tay đó sẽ ko biết đánh vợ"...Vì tôi quá ám ảnh cảnh bố tôi o ép bắt nạt mẹ tôi, trong nhà ngoài ngõ đâu cũng thấy cảnh chồng chửi bới đánh đập vợ con...Để rồi tôi chọn người ấy là mối tình đầu và kết hôn. Sau hôn nhân chưa hết Tuần trăng mật tôi nếm mùi mật đắng , đôi bàn tay dịu dàng có đeo thêm chiếc nhẫn mặt vuông sắc cạnh biến hóa thành những nắm đấm...Và cứ vậy... 10năm tôi làm vợ...
Ngày 8/3 năm ấy ...tôi bán quán nước nhỏ ven đường, trời mưa tầm tã , một mình tôi ngồi đó nhìn ra đường,ai cũng đạp xe hối hả nhưng trên ghi đông xe của người đàn ông nào cũng có buộc một bó hoa...Hình ảnh đó làm tôi sực nhớ đó là ngày của mình... Nhưng chẳng dám nghĩ xa xôi được chồng tặng hoa hay quà là giấc mơ xa xỉ...Không bị kiếm chuyện hay đánh đập là mừng rồi...
Mưa ngày càng nặng hạt hơn , một cậu bé sinh viên trẻ tấp vội vào quán tôi trú mưa , trên ghi đông xe đạp treo toòng teng 3 bó hoa...Tôi hỏi cậu bé : chắc cháu có mấy cô bạn gái hả nên mua nhiều hoa ...Cậu bé cười trả lời tôi : Không cô ạ , cháu mua hoa tặng mẹ , tặng bà nội và bà ngoại ạ...Trong lòng tôi nhiều cảm xúc khó tả nói : Cô đoán chắc khi bà và mẹ cháu nhận dc bó hoa này thì vui và hạnh phúc lắm nhỉ... Cậu bé cười rồi nói : ko như cô đoán đâu cháu thường bị bà và mẹ mắng vì mua hoa làm gì , tốn tiền...nhưng cháu cứ thích vậy...
Tôi nói đó là cách nói yêu của mẹ cháu đấy , chứ trong lòng mẹ cháu vui lắm...Câu chuyện chỉ vậy thôi , trời tạnh mưa và cậu bé ra về...Khoảng 1 tiếng sau bỗng thấy cậu bé quay lại trên ghi đông xe treo một bó hoa...
Cậu bé tặng tôi bó hoa đó...Tôi sững người và từ chối , cậu bé nói : Cháu tặng cô bó hoa này , cô nhận hoa thì hôm nay cả cháu và cô đều là người hạnh phúc....
Tôi đã cảm ơn cậu bé và rơi nước mắt , khóc vì cảm động, hạnh phúc...
Với tôi bó hoa hồng năm ấy mãi tươi rói và luôn hiện hữu trong tôi...
Tôi xin lỗi các bạn vì viết lan man quá ...Cứ 8/3 hàng năm tôi lại nhớ về kỉ niệm đẹp đó vẫn trọn vẹn cảm xúc hạnh phúc của người tặng quà và người dc nhận quà...
Happy woman's day❤
http://www.tiemsuachuahonnhan.vn/search/label/hop-den-ky-uc?m=0?&max-results=7
.
Nhận xét
Đăng nhận xét