NHỮNG ĐỨA TRẺ Ở ĐÂU SAU LY HÔN?
Một số người đề nghị tôi kể thêm về những đứa con nên trong tus thứ hai này tôi tiếp tục chia sẻ quan điểm của mình đối với vấn đề con cái sau ly hôn.
☘ PHẦN THỨ NHẤT tôi viết cho những người đang lung lạc ý nghĩ muốn ly hôn nhưng chưa chắc chắn lắm vào quyết định của mình. Hi vọng bạn sẽ từ bỏ ý định để quay về sửa chữa hôn nhân bởi những gì bạn sắp đọc sau đây:
Trước tiên cần phải ghi nhớ rằng: Người lớn chúng ta được quyền chọn yêu ai, lấy ai, bỏ ai; nhưng những đứa trẻ thì hoàn toàn không được chọn cha mẹ và những gì cha mẹ làm. Bởi vậy, con cái cần phải được ưu tiên trong mọi quyết định của người lớn có liên quan đến chúng.
Chúng ta biết rằng: ĐIỀU TỐT NHẤT CHA MẸ NÊN LÀM CHO CON CÁI ĐÓ LÀ YÊU THƯƠNG NHAU. Do đó tôi luôn ủng hộ sửa chữa hôn nhân hơn là đập bỏ.
Khi chúng tôi chưa chia tay, mặc dù hết sức kiềm chế nhưng vẫn không tránh khỏi cãi vã trước mặt con. Khi đó trông chúng rất buồn, mặc dù ngay sau đó tôi đều giải thích là bố mẹ tranh luận nên nói to thôi.
Vào năm cuối cùng của hôn nhân, khi đó đã ly thân 1,5 năm, thì tần suất cãi nhau nhiều hơn. Đỉnh điểm có một lần 11 rưỡi đêm tôi xách con gái 4 tuổi cùng valy quần áo về ngoại ở. Con bé mếu máo mắt nhoè nhoẹt còn thằng anh 10 tuổi chạy theo giúi vào tay em tờ tiền nhỏ nó gấp thành hình con chim và bảo "Anh cho em đấy". Hình ảnh đó làm tôi vô cùng ám ảnh.
Nhiều ngày sau đó tôi mân mê tờ tiền có hình con chim, khóc và nghĩ mình đã làm gì để con cái rơi vào cảnh thế này.
Trước đó, khi quyết định ly thân, vợ chồng tôi muốn giấu gia đình nên đã ra ngoài thuê nhà ở, để lại căn nhà 3 tầng cho bố mẹ chồng. Việc này dễ dàng bởi chính chị chồng đã làm công tác tư tưởng cho BM chồng và khuyên chúng tôi nên tạm thời ra ngoài vì lý do mẹ chồng quá khó tính, hay can thiệp. Chị ấy nói: Chúng mày nên tạm ra ngoài, có khi không có mẹ, phải tự chia sẻ việc nhà lại yêu thương nhau hơn đấy. Chứ cứ ở thế này thì sớm bỏ nhau.
Nhưng thuê nhà sống 1 năm cũng không làm mqh của chúng tôi tốt lên. Khi ly hôn, chúng tôi trả lại căn nhà to đang thuê để chuyển đến 2 căn chung cư mini nhỏ hơn.
Chồng cũ và con trai tôi ko về nhà vì muốn giấu chuyện này. Thời gian đầu tôi nấu cơm 3 mẹ con ăn rồi bảo con trai mang cặp lồng về cho bố. Anh ấy ăn vài bữa rồi bảo con là đừng mang về nữa. Tiếp đó 2 bố con ăn cơm hàng, thi thoảng lắm mới nấu. Anh ấy từ nhỏ không phải làm gì, còn không phân biệt được thịt bò và thịt lợn thì biết nấu cái gì cho con tôi ăn?
Đây chính là giai đoạn khó khăn nhất của tôi. Chiều chiều tôi dọn cơm ra nhìn con gái ăn rồi cứ thế rơi nước mắt. Lòng quặn thắt khi nghĩ không biết chiều nay con trai ăn gì, ai nấu, đi ngủ có nhớ đánh răng không... Con gái thấy tôi khóc cũng khóc theo. Con bé rất tình cảm, nó bảo mẹ lại nhớ anh à, mẹ đi làm để dành tiền mua nhà to cho ông, bà, bố và anh đến ở cùng là được... Nghe như xát muối vào lòng.
Đêm đến, nằm bên cạnh con gái đã ngủ say, tôi lại nhớ đứa con trai đang tuổi lớn, thèm được nắm tay nó và nghe tiếng thở đều đều của nó. Mẹ tôi bảo, đàn bà có thể xa chồng nhưng không xa con được đâu, nghe mà thấm thía.
Cứ thế, ban ngày tôi đi đường đầu óc vẩn vơ nghĩ thương con có khi đâm cả vào xe cộ, người ta chửi cho suốt, tối tôi dắt con em đến cổng nhà trọ của bố con thằng anh, lang thang ở cổng rồi về.
Có hôm tôi dắt chúng về ngõ cũ, chỉ cho nó cái đèn nhấp nháy trên nóc toà nhà cao nhất khu và bảo hồi con bé, mẹ thường bế con ra đây vì con thích nhìn cái đèn nhấp nháy ấy. Con em reo lên còn thằng anh cười buồn.
Tôi hỏi: chắc con biết giữa bố mẹ đã xảy ra chuyện gì? Nó gật đầu. Tôi nghẹn ngào: Mẹ xin lỗi con, bố mẹ không hợp nhau nên sống riêng cho thoải mái, nhưng chỉ là không sống cùng nhà, còn lại gia đình mình vẫn thế, bố mẹ vẫn yêu thương các con như cũ... Nó gật đầu lần nữa.
Con em thì mới 4 tuổi nên nó mau khóc mau cười, thấy tôi khóc nó cũng khóc, con thương mẹ lắm, nhưng lúc sau lại quên. Thằng anh thì im lặng không nói gì. Có khi 3 ngày 3 đêm liền tôi không ăn, đêm khóc đến mủn cả người ra. Lúc đó tôi nghĩ cứ thế này khéo mình sẽ tan ra thành nước mất.
Cứ như vậy tôi bị rơi vào chứng rối loạn lo âu, là một dạng của trầm cảm. Nhưng không hề biết. Sáng ra tôi thấy sợ hãi mất phương hướng. Ban ngày đi làm có giao tiếp thì đỡ hơn. Tối đi ngủ lại bị. Chứng rối loạn ấy nặng dần lên thành cáu kỉnh, mất kiểm soát, có khi tôi khóc ầm lên không thể nào ngừng được. Rồi các bạn tôi phát hiện ra và một cô bạn thân đưa tôi đi khám.
Mong rằng một số bạn sẽ vì thương con, sợ hãi với những gì tôi vừa kể mà nhận ra hôn nhân của mình chưa đến nỗi phải chấm dứt.
Còn nếu bạn vẫn nghĩ ly hôn tốt hơn cho tất cả thì đọc tiếp
☘ PHẦN THỨ HAI tôi đã cùng các con vượt qua như thế nào?
Tôi đến viện sức khoẻ tâm thần quốc gia (BV Bạch Mai) để khám và đây là một trải nghiệm thật đặc biệt (sau này tôi đã giúp rất nhiều người bị trầm cảm như tôi).
Tôi gặp bác sĩ Nguyễn Doãn Phương - Viện trưởng, một con người tài năng và ấm áp. Sau khi nghe tôi kể hết hoàn cảnh, ông không vội khám cho tôi ngay mà để tôi có TG chứng kiến những người đến đây. Toàn bộ 1 ngày trải nghiệm của tôi sau này đã được tôi viết lại trong bài viết này:
Chỉ biết rằng, khám xong (lúc này tôi đã bị trầm cảm mức độ vừa), tôi chỉ uống 1 viên thuốc, còn lại tôi dùng nghị lực để tự chữa khỏi. Tôi nghĩ tôi phải vượt qua.
Sau khi xin nghỉ ốm tĩnh dưỡng vài ngày, tôi trở lại với CV và lên kế hoạch làm công tác tư tưởng cho con. Tôi được học về tuyên truyền nên có thể nói đây là một thế mạnh của tôi 😬
Tôi nói với từng đứa một. Với đứa bé thì không khó khăn gì vì nó còn quá bé. Nó luôn tin là vì bố ở quá bừa bộn nên mẹ không sống cùng để bố sửa cái tính ấy. Còn với thằng lớn, tôi hẹn nó nói chuyện như người lớn. Tôi thay đổi nét mặt tươi vui (vẻ ủ rũ của mình sẽ khiến chúng mất chỗ dựa tinh thần), và bảo:
- Con biết rồi đấy, cuộc sống luôn thay đổi. Hồi bé con chơi với bạn Phích ở gần nhà, về sau nhà bạn ấy chuyển đi lâu rồi con ko gặp bạn ấy đúng không, cũng không sao vì bây giờ con lại có nhiều bạn khác. Miễn là con vẫn còn nhớ bạn Phích, nếu một ngày con gặp lại bạn ấy thì buồn cười lắm nhỉ?...
(Mặt nó bắt đầu rạng rỡ hơn)
Nhân tiện tôi nói vào vấn đề chính:
- Bố và mẹ cũng vậy, trước là bạn của nhau nhưng giờ thấy không hợp nên ko ở cùng nhau nhưng bố mẹ vẫn coi nhau là bạn. Bố và mẹ đều là ng tốt chỉ là ko thân nhau nữa thôi. Quan trọng bố mẹ vẫn yêu thg và luôn ở bên con suốt đời...
Rồi tôi hỏi: con có muốn nói gì với mẹ không? Con muốn mẹ làm gì cho con? Hay đơn giản bây giờ con cảm thấy ntn cứ nói cho mẹ biết. Nó bảo con hiểu mà mẹ. Nghe vậy tôi thấy nhẹ cả người.
Sau đấy chúng tôi duy trì việc chăm sóc con như cũ sao cho chúng nó ít bị xáo trộn nhất. Bố con nó về nhà cũ ở với ôb nội. Con gái vào lớp 1 học ngay gần nhà nội, chiều bà đón về nên ngày nào chúng cũng gặp nhau. Tuần con trai sang tôi 2 tối, cuối tuần tôi cho con e về nội ngủ. Rồi mọi chuyện cũng êm thấm cả.
Giờ đây con trai tôi đã học lớp 9, nó cao 1m73, ngoan và chịu khó học. Con gái học lớp 3 ngoan, tình cảm. Tôi luôn cảm ơn số phận đã cho 2 đứa con như vậy.
Có lần tôi gợi chuyện hỏi xem nó nghĩ ntn về quan hệ của bố mẹ thì nó bảo, bình thường mà mẹ, lớp con phải đến gần 30 đứa bố mẹ cũng ly hôn. Tôi hỏi thế các bạn ấy có buồn ko, nó bảo chả đứa nào buồn 😂
☘️ PHẦN THỨ BA: CON ANH CON EM 😊
Chúng tôi cũng lớn tuổi rồi nên thống nhất ko có con chung để dồn tình cảm cho 4 đứa con hiện có.
Khi tôi và người mới trải qua 1 năm nghiêm túc, chúng tôi mới bắt đầu tiếp xúc với con cái. Coi như bạn bè bình thường. Bọn trẻ dần dần chấp nhận chúng tôi như một người bạn chung của gia đình.
Tôi và người mới đều hiểu chuyện, luôn nghĩ sẽ cho con thêm 1 người bố người mẹ chứ không lấy đi của chúng người còn lại. Bởi thế chúng tôi sắp xếp ở cạnh nhau sau khi đã chu toàn việc chăm sóc con chứ không bỏ mặc chúng để đi chơi với nhau.
Và, may mắn thay cho đến giờ mọi thứ vẫn ổn
http://www.tiemsuachuahonnhan.vn/search/label/hoc-lam-cha-me?m=0?&max-results=7
http://www.tiemsuachuahonnhan.vn/search/label/chuan-bi-ly-hon?m=0?&max-results=7
Nhận xét
Đăng nhận xét