Sự thật về Tình yêu mà chúng ta vẫn ngộ nhận

Chẳng có cái gọi là "bất đồng quan điểm" mà dẫn đến li hôn như nhiều người vẫn tưởng. Thường thì người ta nghĩ thế hoặc cố tình lấy đó làm cái cớ cho một sự kết thúc để hợp thức hóa việc li hôn mà thôi. Tôi vẫn cho rằng như vậy.

Hầu hết đàn ông và cả đàn bà thường ngộ nhận khái niệm của sự rung động ban đầu bởi hoạt chất chính có tên là Norephinepine xuất hiện bên trong làm choáng ngợp cả tâm thức mà người ta hay gọi là " tình yêu sét đánh". Từ ngữ chính xác nhất dùng cho giai đoạn rung động này là câu ông bà ta từ xưa đúc kết : " phải lòng nhau". Lúc này, nói theo nhân chủng học là con đực và con cái vồ vập lao vào nhau bất chấp bằng sự thúc đẩy của hormone mà số đông con người cứ ngỡ đã gặp được chân ái của đời mình.
Rung động càng mạnh, đàn ông càng theo đuổi mạnh mẽ. Phụ nữ lại rất dễ quy hàng dưới thái độ nhiệt tình chinh phục của đàn ông. Cứ thế, càng gần gũi càng si mê nhau rồi phụ thuộc vào nhau mà quấn quýt không muốn rời. Cả nam và nữ quyện chặt vào nhau, lúc này sự khôn ngoan dường như tạm rời bỏ khỏi tâm thức để nhường chỗ cho cảm xúc của bản năng. Chúng ta u mê tận hưởng mật ngọt của ái tình mà không ngờ được đây chính là" chiêu thức" của đấng tạo hóa: đưa con người vào mê hồn trận trong vòng vây của ngọt ngào lãng mạn thỏa thuê để tiếp tục kế hoạch sinh sôi giống nòi cho ngài trên mặt đất này. Thế thôi.


Cũng chính vì thế mà " vồ lắm vập đau". Khi những hormone tình yêu bay bổng như : Testosterone, Norepinephrine, Dopamine và Vassopressin, Oxytocin hạ nhiệt về mức độ ổn định để con người tiếp cận với thực tế mà trở lại cuộc sinh nhai thì cả nam và nữ đều vỡ mộng ê chề, tình không đẹp như mơ, và EM- ANH đều không lý tưởng nhưng cả hai từng tự tô vẽ về nhau.
Bởi nếu không tạo ra sự khởi đầu lãng mạn đầy cám dỗ ấy, đời nào ai dại dột bước vào chốn hôn nhân với hàng tỷ trách nhiệm trên vai(!?). Ái chà! Tạo hóa cực kỳ thông minh.
Thường thì con người ta gọi đây là giai đoạn yêu nhau, hay là fall in love. Nhưng kỳ thực là chẳng có cái tình yêu nào có mặt ở đây cả. Nó là PHẢI LÒNG, là SI MÊ. Hết.
Một số nhà nghiên cứu tâm lý trên thế giới thống nhất với nhau rằng trên đời này chẳng có cái quái gì gọi là tình yêu cả. Tôi thì nghĩ khác một chút rằng tình yêu thật sự vẫn hiện diện trên cuộc đời này, nhưng rất hiếm hoi người có được nó. Để có được một tình yêu đích thực thì ngoài sự rung động và si mê là cả một quá trình tiếp nối của xây- đắp- vun- bồi, quyết gắn bó và nắm tay sống - chết vì nhau qua một thời gian đủ dài. Khi "vàng đã chịu lửa" thì đó là TÌNH YÊU ĐÚNG NGHĨA.
Cũng chính bởi sự si mê và phụ thuộc cảm xúc vào đối phương( điều này có nhiều ở phụ nữ bởi cấu trúc sản sinh hoạt chất Oxytocin nên phái yếu thường khi đã "si" là "mê mệt"). Càng gần gũi đụng chạm càng dễ trở thành con nghiện cảm xúc rồi bị cuốn vào đối tượng lúc nào không hay. Sợ người kia rời bỏ, sợ mất mà bủa vây tứ bề, chiếm hữu lấy người kia cho bằng được để an tâm mà kỳ thực là sự phát khởi của một chuỗi giông tố bởi "CON NGƯỜI CÓ CHÂN" chứ đâu phải một vật sở hữu.
Phải lòng và si mê là bản năng, nhưng để tình yêu được triển nở thì phải dựa vào sự thấu hiểu, chấp nhận người kia như chính họ và hành động kiến tạo hạnh phúc thật sự dài lâu cho đối phương cũng như mối quan hệ. Sự rung động và si mê là yếu tố buộc phải có ở giai đoạn đầu một mối quan hệ, nhưng để tiếp tục tiến đến tình yêu thì là sự cho đi, là biết người kia cần gì? Hôn nhân cần những nhu cầu nào? là YÊU THƯƠNG NGƯỜI KIA MỘT CÁCH VÔ ĐIỀU KIỆN.
"Yêu là sống cho người mình yêu chứ không phải chỉ cho mình. Và nếu buộc phải chết để người kia được sống thì họ vẫn sẵn lòng. Đó mới chính là YÊU"
Tình yêu giữa hai con người không máu mủ ruột thịt không thuộc về bản năng, nó là sự hiểu biết, là lý trí, là sự khôn ngoan, là sự tử tế, là đạo đức của một con người có giáo dục.
Một cuộc hôn nhân không hạnh phúc hoặc kết thúc liên hệ đó là bởi SỐ ĐÔNG CON NGƯỜI MÙ KIẾN THỨC TRONG QUAN HỆ HÔN NHÂN. Nhìn không tỏ, nghĩ không thông, hiểu không thấu rồi tự dồn mình cùng mối quan hệ vào bế tắc, vào hủ bại.
Chẳng có ai trên đời này sinh ra đã hợp nhau. Cũng chẳng có cái gì trường tồn mà không được chăm sóc và bảo dưỡng đúng cách. Hôn nhân cũng vậy bạn ạ.
Cũng như những viên đá cuội đã phải qua bao năm tháng va đập đau đớn với những viên đá khác, chịu sói mòn đi với sự tác động của tự nhiên và xung quanh để gọt dũa mình thì con người cũng vậy. Để có được một tình yêu thật sự, người ta đều phải trưởng thành lên trong liên hệ tình cảm ấy, biết chấp nhận nhau và học lấy cách để yêu lấy con người mà mình đã chọn.
Người ta vì ngất ngây men tình trong những ngày tháng khởi đầu với người phối ngẫu mà cứ ngỡ chỉ cần "Yêu nhau là tự khắc hạnh phúc" mà chẳng hiểu rằng bản thân còn chưa hiểu rõ bản chất của hai chữ "TÌNH YÊU" là cái sất gì cơ mà.
Bạn ạ, YÊU là CHẤP NHẬN, là CHO ĐI, là HIẾN TẶNG, là VÌ NGƯỜI chứ không vì mình.
Bạn sẽ cho rằng tôi lý thuyết quá chăng? Lý tưởng hóa tình yêu quá chăng? Làm gì có ai cao thượng cỡ đó!? May ra có thánh nhân mới làm được chăng!?
Không đâu, tôi chỉ nhân bài viết ngắn gọn này chỉ ra cho các bạn thấy bản chất thật của tình yêu, đừng nhầm lẫn giai đoạn vận hành của cơ chế rung động với si mê và làm thế nào để có được một tình yêu thật sự mà thôi.
Tất cả những gì tôi chia sẻ với các bạn trên đây đều nằm trên cơ sở khoa học và cả tâm linh, cùng với những kiến thức và trải nghiệm quý báu của bản thân được đúc kết qua nhiều năm tháng mà ra.
Chính vì thế mà tỷ lệ li hôn ngày càng tăng ở khắp các quốc gia trên thế giới. Số còn lại thì chỉ một con số cực ít trong đó có được hạnh phúc thật sự trong liên hệ hôn nhân mà thôi.
Nguyên nhân chính vẫn là người ta không có sự rung động đủ nhiều và si mê từ bạn đầu mà vì một lý do vào đó mà kết hôn. Hoặc là họ chẳng biết, cũng chẳng học cách để yêu thương lấy người mình đã chọn, rồi kết thúc cuộc hôn nhân ấy bằng những lý do lãng xẹt nhưng nghe như hợp lý lắm vậy: bất đồng quan điểm, không hợp nhau..v...v...
Sự thật là chỉ cần YÊU NHAU ĐỦ là HỢP TẤT. Yêu nhau thì củ ấu cũng tròn là vậy. Và hiểu đúng nghĩa thế nào là tình yêu thì tôi đã phân tích ở trên ngọn ngành rồi nhé.
Không ai trên đời này sinh ra là hợp nhau, và vì yêu thương mà chúng ta đón nhận nhau, chấp nhận người kia, tôn trọng sự khác biệt, là vị tha chứ ko vị kỷ, tức là vì người chứ không vì mình thì mới mong gắn bó được bền lâu.
YÊU THƯƠNG LÀ THẾ ĐẤY!!!
Lê Anh

Nhận xét

Bài đăng phổ biến