Tôi đang chán vợ mình mỗi ngày

 Tôi phải làm gì đây các anh chị ơi? Hơn bao giờ hết, tôi đang chán vợ mình mỗi ngày. Tình yêu tôi dành cho vợ đang cạn dần. Tôi thật sự không muốn nó chết đi. Tôi muốn được sửa chữa. Tôi cần làm sao để sửa chữa cuộc hôn nhân này đây?



Tôi đã từng yêu vợ đến phát cuồng. Những ngày đang yêu, ngày nào tôi không gặp vợ là ngày đó tôi nhớ đến cồn cào. Có những ngày đi công tác, tôi sẵn sàng đi xe máy 300km chỉ để gặp vợ (khi đó đang là bạn gái), hôn một cái, rồi lộn ngược 300km để về nơi công tác. Trước mỗi dịp sinh nhật nàng, lễ tết, tôi có thể thức mấy đêm liền để làm những món quà tặng “made by tôi” để tặng nàng. Để cưới được nàng, tôi đã 16 lần cầu hôn dù ngay lần cầu hôn đầu tiên nàng đã gật đầu. Nhưng nàng thích thế nên tôi làm thêm 15 lần nữa cho đến khi chúng tôi cưới nhau rồi vẫn cầu hôn nàng. 

Tôi lấy nàng về. Những năm tháng đầu của cuộc hôn nhân vẫn ngọt ngào vô cùng. Vì yêu nàng, tôi làm việc như trâu, nhận thêm đủ job khác nhau để sớm có thể mua nhà riêng, xe hơi, đưa nàng đi du lịch khắp nơi. Tôi muốn có con nhưng tôn trọng nàng, tôi sẵn sàng dừng việc có con lại. Nàng muốn gì chỉ cần đưa mắt là tôi hiểu ý mà đáp ứng hết khả năng của mình. Nhưng hình như tôi sai rồi phải không? Vì tôi quá chiều chuộng nàng, quá yêu nàng nên nàng coi đó như điều hiển nhiên chăng?

Bắt đầu là việc nàng rất hay khó chịu với mẹ tôi. Lúc trước thì do ở chung nhà với bố mẹ nên xảy ra những mâu thuẫn. Nhưng ngay cả khi chúng tôi dọn ra ở riêng, có nhà mới, nàng vẫn khó chịu với mẹ tôi. Đến mức mẹ tôi dỗi không thèm nói chuyện với con dâu nữa. Bà cũng không qua nhà dù hôm đó làm tân gia. Và suốt 3 năm qua, mẹ tôi chưa từng nói chuyện quá 2 câu với con dâu. Bà xác định nước sông không phạm nước giếng. Vậy mà nàng vẫn cứ khó chịu mỗi khi tôi nhắc đến chuyện ngày xưa mẹ tôi thế nào. Lần nào nhắc đến mẹ, nàng lại cấm cảu ra chiều không muốn nghe. Bố tôi chả liên quan gì nàng cũng ghét lây. Vài lần nhà hỏng đường nước, tôi phải nhờ bố tới sửa giùm vì bố là thợ điện nước nổi tiếng. Thế mà nàng cũng đá thúng đụng nia tỏ ý kiểu “đàn ông đàn ang nước không sửa được phải nhờ bố”. Tôi lúc đó chỉ đùa với nàng rằng sửa nước không giỏi nhưng luôn khiến vợ đầy nước. Thế mà cũng thành chồng ăn nói bỗ bã. 

Nàng khó chịu với mọi điều. Thợ xây đến thợ lắp đồ nội thất, chẳng ai là không bị nàng gắt gỏng, kêu ca, chửi bới, tăng xông. Suốt thời gian xây sửa căn hộ, nàng đuổi hết đám thợ này đến đám thợ khác. Mà có phải nàng chịu trách nhiệm giám sát đâu. Là tôi bỏ cả việc để giám sát. Nhưng cứ khi nào nàng tới công trình là ý kiến đủ kiểu. Rõ ràng nàng muốn rèm màu be, hôm sau lại quát nhặng xị lên rằng “sao dùng màu be? Không hợp với sofa. Bỏ đi ngay”. Làm cho nhiều nhà thầu sau một thời gian không chịu nổi phải bỏ của chạy lấy người. Là tôi tôn trọng nàng nên luôn hỏi ý kiến nàng mới thành ra như vậy. Nắng mưa loạn xạ. Đến nỗi nhà mới mất hơn 8 tháng mới xong dù sửa chữa vốn chỉ mất 3 tháng là cùng. 

Có nhà mới, nàng bắt đầu lười biếng một cách kinh khủng. Tôi cứ phải đi dọn nhà suốt. Thuê giúp việc về được dăm bữa nửa tháng là lại bị nàng đuổi vì đủ thứ lỗi. Đến nỗi chẳng sao kiếm được giúp việc. Tôi nấu ăn dở tệ nhưng vẫn phải xuống bếp nấu vì nếu không suốt ngày nàng kêu bận, kêu mệt. Thương nàng đi làm về vất vả, tôi chỉ mong có giúp việc để lo cơm nước nhưng nàng đuổi hết rồi còn đâu? Tôi thì vụng đến nỗi mình ăn cũng thấy dở. Chả lẽ tôi lại đi học nấu ăn? Tôi vẫn còn công việc phải cày để trả nợ tiền vay mua nhà chứ. Nàng kêu bận, kêu mệt trong khi ngày nào cũng thấy FB báo tên nàng comment chỗ này, bình luận chỗ kia. Nàng kêu bận, kêu mệt nhưng bận shopping, mệt vụ trả giá. Chưa kể lớp nàng từ mẫu giáo đến đại học, tháng 30 ngày thì 10 ngày đi họp lớp. Lần nào cũng quần áo lồng lộn, nước hoa sực nức. Trong khi chồng đi làm về mệt bã người phải tự nấu mỳ ăn. Rồi tăng ca đủ kiểu chỉ để sớm giải quyết khối nợ. Nàng thu nhập mỗi tháng 17 triệu nhưng mặc định tiền chồng là chính, tiền của nàng chỉ là phụ. Không xin tiền chồng mua quần áo váy vóc là chồng may mắn hơn những chồng khác rồi đấy. Nàng vui lên là về nhà mẹ đẻ cả tuần. Lấy lý do là chồng làm đêm, ngủ ở nhà một mình sợ ma. Mà tôi có làm đêm cũng là sau khi nằm ôm nàng ngủ say rồi mới ra phòng khách ngồi làm. 

Đồng ý! Rằng nàng cũng chăm sóc chồng chứ không phải bỏ bê chồng. Như thi thoảng nhân tiện mua chai nước hoa thì cũng mua thêm chai nước hoa cho chồng. Như vẫn bắt chồng chụp ảnh cùng để khoe FB nhưng sau đó sẽ mất cả tiếng để chỉnh ảnh, bắt chụp lại, viết stt mùi mẫn. Như lúc hứng tình lên thì sex của 2 vợ chồng cũng phiêu lắm. Nhưng là lúc nàng hứng. Bằng tôi có muốn mà nàng không thích thì tôi bị đạp ngay. 

Nhưng thứ bào mòn tình yêu của tôi dành cho nàng dữ dội nhất chính là tính cách ngày càng khó chịu của nàng. Nàng khó chịu mọi điều. Nàng tức giận mọi thứ. Nàng nổi đoá mọi lúc. Nàng sẵn sàng chửi bới người khác mọi nơi. Cái gì không vừa mắt là nàng ầm ĩ lên ngay. Nàng luôn cho mình là nạn nhân của mọi thứ bất công, sai trái trong cuộc đời này. Trong người nàng, năng lượng tiêu cực luôn ở chế độ full. Nàng nhìn đâu cũng ra lỗi lầm của người khác. Có cậu bạn thân của tôi nhắn tin tâm sự với tôi về việc nghi vợ ngoại tình, thế mà nàng dùng nick của tôi (nick FB của tôi để mở, nàng có thể đọc hết mọi thứ) vào chửi cậu bạn tôi đủ thứ. Rằng đàn ông phải thế nào vợ nó mới đi ngoại tình chứ. Lỗi là tại cậu ta. Làm cậu bạn ức quá block luôn tôi. Lại có một cô bạn hồi cấp 3 nhắn tin vào điện thoại của tôi rủ đi đám ma bố một người bạn, nàng đọc được và làm um lên rằng “đám ma bố chị à?”. Nàng ghen một cách quá hồ đồ. Nàng nói là phòng bệnh hơn chữa bệnh. Chỉ vì cô bạn cấp 3 đó của tôi (20 năm rồi chưa gặp lại nhau nhé) đã từng là nàng thơ của tôi hồi đi học. Là tôi sai khi đã kể cho nàng vanh vách mình đã từng thích ai trước nàng. Bạn bè block dần tôi vì lấy vợ quá dữ. 

Là do tôi chiều nàng quá nên nàng ngày một quá quắt như vậy ư? Hay tôi phải giống các ông chồng vũ phu khác, phải cho nàng mấy cái bạt tai mới không bị coi là nhu nhược, chiều vợ? Tôi không thích cãi nhau. Tôi rất sợ cãi nhau. Vì tuổi thơ tôi lớn lên có quá nhiều ám ảnh về những cảnh vợ chồng to tiếng rồi. Tôi rất muốn vợ chồng cơm sôi bớt lửa, có thể nhẹ nhàng nói chuyện với nhau. Nhưng lần nào nhẹ nhàng nói là nàng sẽ gầm lên như chó bị dẫm vào đuôi vậy. Làm tôi hết muốn nói. Lâu dần, tôi không còn muốn đối thoại với nàng nữa, mất khả năng đối thoại với nàng. 

Tôi vẫn chăm lo gia đình. Vẫn đi làm về đúng giờ, không nhậu nhẹt. Vẫn đưa lương đều đặn cho nàng. Vẫn cày cuốc kiếm tiền để trả nợ. Vẫn dọn dẹp nhà cửa. Vẫn đều đặn làm tình với nàng khi nàng muốn. Vẫn đối xử với bố mẹ nàng bằng sự trân trọng. Vẫn không có tình ý với bất cứ cô gái nào bên ngoài. Vẫn nhịn nàng mỗi khi nàng lên cơn khó chịu. Nhưng tình yêu thì cạn dần. Đến nỗi, nàng bắt đầu muốn có con nhưng tôi thì sợ có con ra, con sẽ bị tổn thương tâm lý nếu như mẹ nó có quá nhiều năng lượng tiêu cực như vậy. Tôi sợ lắm. Tôi sợ có con rồi khó ly dị. Phải, tôi đã từng nghĩ đến việc ly dị nàng. Bởi tôi mất lòng tin vào chính bản thân mình rồi. Tôi không biết mình đủ kiên nhẫn đến lúc nào nữa. Liệu tôi có thể trụ thêm bao lâu nữa trong cuộc hôn nhân này? Tôi chẳng cần nàng hiền dịu. Tôi chỉ cần vợ mình có chút năng lượng tích cực hơn, nhìn cuộc sống bớt khó chịu đi. Cuộc đời này nhiều nhặn gì đâu sao cứ phải sống bằng việc ăn thua với thiên hạ? Con người sao không thể buông bỏ đi một chút, đừng sân hận quá, đừng nhìn đâu cũng ra vi trùng vi khuẩn…

Tôi phải làm sao để vợ tôi thay đổi? Hay bởi tình yêu của tôi không đủ khiến nàng cảm thấy cuộc sống này nhiều điều thú vị hơn là khó chịu hết người này, bực mình hết mọi thứ? Tôi đã sai ở chỗ nào rồi?

Nhận xét

Bài đăng phổ biến