Chồng ngoại tình nhiều lần, có nên ly hôn không?

Chồng mình ngoại tình, mình đã chọn cách tha thứ, nhưng rồi anh ta lại tiếp tục ngoại tình, mình có nên ly hôn không? 



Đây là một dạng câu hỏi mà tôi nhận được thường xuyên nhất.

-Có nên níu giữ một cuộc hôn nhân không còn hạnh phúc không?

-Chồng mình ngoại tình, mình đã chọn cách tha thứ, nhưng rồi anh ta lại tiếp tục ngoại tình, mình có nên ly hôn không?

-Chồng mình muốn ly hôn dù không có bất kỳ người thứ ba nào xen vào, lý do anh ấy đưa ra là muốn được giải thoát vì đã hết yêu mình từ lâu rồi. Mình phải làm sao để giữ anh ấy ở lại bên cạnh mình?

Thực sự đây là dạng câu hỏi rất khó trả lời, bởi vì nếu tôi là họ, sẽ không có bất kỳ câu hỏi nào tương tự được đặt ra cả. Tôi là mẫu người khó yêu nhưng dễ buông. Chi cần đối phương nói rằng anh ấy không còn chút tình cảm nào với tôi nữa, tôi sẽ vui vẻ để anh ấy ra đi. Tình yêu là thứ tình cảm đặc biệt được vun đắp từ cả hai phía. Nếu chỉ còn lại một người trong số họ cố gắng, những gì mà cả hai nhận được sẽ đều là nỗi đau khổ và dằn vặt mà thôi. Người hết yêu thì cảm thấy bị bó buộc, người còn yêu thì cứ liên tục hy vọng rồi lại thất vọng, cảm giác đó chẳng khác nào tự cầm dao đâm vào tim mình.

Tôi có cô bạn học cùng thời đại học. Chồng cô ấy từng ngoại tình với chính người em mà cô ấy vốn chơi khá thân hồi còn thực tập tại một Đài Truyền hình. Đó là những ngày tháng rất khó khăn với cô ấy. Có lần cô ấy gọi điện cho tôi, giọng nức nở bảo rằng cô ấy chỉ muốn băm vằm chồng mình cùng cô bồ kia ra làm trăm mảnh. Cô ấy còn tính sẽ tới cơ quan chồng và cô gái kia đang công tác làm um lên cho cô ta bẽ mặt không còn đường nào mà ngóc đầu dậy nữa.

Nhưng rồi tôi đã ngăn cô ấy lại.

Tôi hỏi “Làm như vậy có khiến chồng cậu yêu cậu hơn không? Có thể khiến mối quan hệ của hai người quay lại như xưa không? Chuyện sẽ chỉ tệ thêm thôi. Người ta sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt đầy thương hại. Thậm chí, cậu sẽ làm mất đi hình ảnh đẹp đẽ vốn có trong mắt mọi người. Mất đi lòng tự trọng của bản thân, thứ mà bấy lâu nay cậu cố gắng gây dựng. Nó sẽ tốt cho sự nghiệp của cậu. Nếu cậu quyết định sẽ ly hôn anh ta thì làm vậy vốn chẳng có nghĩa lý gì nữa. Nếu cậu không muốn ly hôn với anh ta thì lại càng không nên làm vậy, bởi hai người sẽ không thể nhìn nổi mặt nhau nữa. Quãng đời còn lại, hôn nhân của cậu sẽ giống như ngục tù. Cậu không đáng phải chịu nỗi đau đó”.

Lần đó, cô ấy không ly hôn, nhưng thực sự hôn nhân của họ cũng không hề có dấu hiệu cải thiện. Qua thái độ và hành tung bí ẩn của chồng, cô ấy đoán anh ta và cô gái kia vẫn qua lại với nhau. Cô ấy tìm mọi cách để bắt quả tang hai người nhưng không tài nào bắt được. Một buổi tối nọ, cô ấy lại gọi điện cho tôi và khóc, nghe cách nói chuyện thì xem ra cô ấy rất bất lực. Cô ấy nói đã xem trộm điện thoại của chồng nhưng không tìm được gì, rồi bất ngờ tin nhắn đến “em nhớ anh”, cô ấy đọc được rồi vội vàng xóa đi. Hành tung của cô ấy cứ lén lút như kẻ trộm vậy, không biết ai mới là người đang ngoại tình nữa. Có những ngày cô ấy nghỉ làm chỉ để theo dõi chồng. Rồi vào lúc đã quá mệt mỏi, cô ấy hẹn tôi tại một quán cà phê. Khi vừa nhìn thấy cô ấy ngồi lủi thủi trong quán cà phê, mắt buồn rười rượi, tôi giật mình vì không thể tưởng tượng nổi cuộc hôn nhân ấy lại biến cô ấy thành một người đàn bà tàn tạ, héo úa đến thế. Gương mặt hốc hác, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, da dẻ sạm đen, tóc tai xơ xác. Tôi khuyên cô ấy nên chấm dứt, ngừng bám theo họ, thả anh ta đi và cũng là buông tha cho chính mình.

“Làm sao cậu có thể chịu nổi thêm nữa với tình trạng này? Cậu có thể nghỉ việc hoàn toàn chỉ để theo dõi anh ta không? Để làm gì vậy? Để tự xoáy sâu hơn vào vết thương vẫn chưa liền sẹo trong tim sao?”

Cô ấy nói, mình không cam tâm. Cô ấy thấy cuộc đời quá tàn nhẫn, quá bất công khi một người vợ hết lòng vì chồng con như cô ấy suốt bao năm cuối cùng lại bị phản bội còn một cô gái từ trên trời rơi xuống lại được hưởng những ấm áp, yêu thương, chiều chuộng từ chồng cô ấy. Cô ấy muốn họ cũng phải chịu chung nỗi đau với cô ấy, có như vậy cô ấy mới hả dạ. Cô ấy muốn tìm được bằng chứng để tung lên mạng, để cho thiên hạ biết bộ mặt thật của họ.

-Nhưng rồi cậu sẽ ra sao? Cứ cho là cậu tìm được chứng cứ rồi tung lên mạng đi thì bao nhiêu người sẽ tin bằng chứng ấy là thật? Cậu tố anh ta, anh ta tố ngược lại cậu, rồi cuộc chiến này bao giờ mới kết thúc. Hãy soi gương nhìn lại mình đi. Nhìn xem cậu đã biến thành một người thế nào? Không còn chút sức sống nào cả. Cậu có đảm bảo cậu hoàn hảo 100% để anh ta không có gì có thể chê được cậu không?

-Tớ đã làm hết sức có thể rồi. Đã hy sinh quá nhiều rồi.

-Nhưng, cái mà cậu hy sinh, liệu có phải thứ mà anh ta cần không?

Các cô gái à, hy sinh chưa bao giờ là xấu, nhưng chưa chắc nó đã mang lại cho bạn kết cục tốt đẹp như mong đợi. Chính sự hy sinh vô điều kiện ấy đã khiến người đàn ông bên cạnh bạn cảm thấy quá an toàn. Anh ta không có lý gì phải chứng minh tình yêu với bạn, không hề sợ mất bạn. Cảm giác đó khiến tình yêu mà anh ta dành cho bạn cứ vơi đi dần đến khi không còn gì nữa. Tình yêu thực sự không phải là một người cứ mặc sức hy sinh, một người mặc sức thong thả.

Bản tính đàn ông luôn thích chinh phục, nếu bạn không còn gì để anh ta chinh phục nữa, anh ta sẽ tìm tới những thú vui bên ngoài. Hãy trở thành một người phụ nữ luôn khiến người đàn ông bên cạnh bạn phải hoàn thiện mình để xứng đáng với bạn. Cả hai người cùng cố gắng hoàn thiện để xứng đáng với nhau. Đừng sống như cái bóng của anh ta, hàng ngày phải nhìn nét mặt chồng để sống. Như vậy, chính là bạn đã đánh mất giá trị của bản thân rồi. Ngẩng cao đầu lên, nhìn ra xung quanh xem. Trên đời này còn rất nhiều người đàn ông tử tế. Tại sao bạn lại cứ để hình ảnh một gã tệ trong mắt mình, rồi để anh ta vô tư dày vò trái tim bạn?

Là phụ nữ, trước khi yêu ai đó, hãy học cách yêu bản thân mình. Đến bản thân mình mà bạn còn không quý trọng thì ai sẽ là người quý trọng bạn đây? Khi trái tim đã chằng chịt quá nhiều vết sẹo và cả những vết thương chưa kịp lành. Hãy cho nó được nghỉ ngơi. Cố gắng để giữ chân người đàn ông không còn yêu mình là điều không tưởng. Bởi vì, bạn chỉ có thể giữ được thân xác anh ta, chứ đâu có thể giữ được trái tim anh ta. Chưa kể đến tìm cách giam cầm anh ta cũng là tự bó buộc chính mình. Một lúc nào đó khi anh ta không thể chịu nổi nữa, kết cục vẫn sẽ là chia ly thôi. Chi bằng hãy cho nhau một lối đi riêng càng sớm càng tốt để giữ lại trong nhau chút tôn trọng.

Vào một thời điểm nảo đó trong đời, bạn sẽ hiểu rằng, quên đi là cách tốt nhất để chúng ta sống cuộc đời thanh thản.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến