Gần cưới rồi nhưng lại muốn hoãn đám cưới!!!

Em viết những dòng này gửi đến tiệm một tâm trạng rối bời, cần lời khuyên của mọi người vì những người trong gia đình em, đặc biệt là mẹ luôn muốn có cái đám cưới này vì vậy người lớn đã tìm đủ mọi cách để thuyết phục em.



E năm nay 29 tuổi dương - cái tuổi mà đối với nhiều bậc phụ huynh là mối nguy lớn trong gia đình nếu không kịp gả đi. Em như nhiều bạn đồng trang lứa khác chưa kết hôn cũng chịu áp lực đôi phần từ gia đình. Nói qua về hoàn cảnh gia đình em. Bố mẹ em đều là quan chức trong cơ quan nhà nước,  từ nhỏ bố mẹ đã ko để em thiếu thốn bất cứ thứ gì. Năm 27 tuổi em lên đường đi du học và năm 28 tuổi thì trở về Việt Nam với tấm bằng thạc sĩ, được nhận vào công tác ở một trường đại học theo đúng ý nguyện của bố mẹ. Sau một thời gian công tác, em quen biết và gặp được chồng sắp cưới của em hiện tại - là một người cũng công tác trong một cơ quan nhà nước, tháo vát, nhanh nhẹn. Tuy không phải là kiểu tình yêu sống đi chết lại, mãnh liệt như những ngày em còn sinh viên hay mới ra trường, nhưng anh là người đàn ông luôn quan tâm và yêu thương em. 

Mọi chuyện chỉ bắt đầu nảy sinh khi chúng em có ý muốn xây dựng hạnh phúc gia đình và đến ra mắt gia đình nhà anh ấy. Buổi ra mắt diễn ra cũng bình thường tốt đẹp cho đến lần thứ 2 em đến nhà anh ấy. Nói thêm về người yêu em, trước khi gặp và quen em thì có quen một bạn gái khác hơn 4 năm trời và được gia đình rất ủng hộ. Sau vì những khúc mắc giận hờn mà bạn gái đó nói lời chia tay trước. Hai người đó xa nhau được một thời gian thì ng yêu em gặp em và thành đôi. Bạn gái đó sau một thời gian vùng vẫy đòi quay lại (với sự hậu thuẫn từ gia đình a ấy, lúc đấy gia đình a ấy chỉ mới biết anh ấy đã quen người khác, chưa biết đó là em) nhưng thời điểm ấy đã muộn màng, người yêu em từ chối và vẫn ở bên cạnh em.

Ở lần gặp thứ 2 với gia đình anh ấy, khi mọi người đang ngồi ở bàn nói chuyện (5-6 người), mẹ anh ấy có hỏi em trước khi yêu con trai bà em đã từng quen và tìm hiểu bao nhiêu người. Trước câu hỏi như vậy, em đã chỉ cười nhẹ và quay đi ý ko muốn trả lời. Nhưng mẹ anh tiếp tục lặp lại câu hỏi đó nhiều lần, đến lần thứ 3 thì em buộc phải nói trước đó mình đã từng tìm hiểu.

 Chưa dừng lại ở đó, mẹ anh hỏi em và người cũ đã tìm hiểu trong bao lâu, lý do vì sao chia tay. Những câu hỏi đó e mđều đã phải tìm những cách nhẹ nhàng tránh né nhất để trả lời. Nhưng điều đối với em khó chấp nhận nhất là ở buổi gặp mặt hôm đó, mẹ anh nói với em và gia đình là vì năm tam tai, bị say xe nên sẽ không tham dự lễ cưới và lễ ăn hỏi của tụi em ở tổ chức ở gia đình em. Mẹ em (không hiểu vì muốn con gái lấy chồng ngay hay không) mà khi nói chuyện điện thoại đã thuyết phục bà thông gia tương lai nên đi và mẹ a ấy đã trả lời là sẽ cố gắng sắp xếp, và sau đó mẹ em thuyết phục em rằng vì phong tục mỗi vùng mỗi khác, gia đình nhà người ta có chút mê tín dị đoan nên tam tai thì nghĩ sẽ không tham dự đám cưới con cái.

 Những lý lẽ e không sao hiểu được, vì sống gần 30 năm trên cuộc đời (có thể do va chạm cuộc sống của e hạn hẹp), em chưa thấy ai vì tam tai mà không có mặt ở lễ ăn hỏi và lễ cưới của con cái. Sau khi được em hỏi lại thì chồng sắp cưới trả lời em là sẽ thuyết phục mẹ a ấy có mặt. Em bực mình quá nói thẳng luôn với a ấy rằng hôn lễ của con cái việc có mặt là trách nhiệm và nghĩa vụ của bậc làm cha làm mẹ chứ không phải là việc mà anh có thể dùng từ “thuyết phục”. 

Cũng tại buổi nói chuyện hôm đó, em gái của a ấy bận làm việc ở một góc phòng ko tham gia nói chuyện cùng mọi người khi được bố anh ấy hỏi là đám cưới em và anh ấy ở quê em sẽ đi cùng nhé thì chỉ quay lên đáp lại một tiếng cụt lụt rõ to là “Không!” (chưa đến mức hét lên nhưng nó cũng gần gần như vậy ạ) với lý do là em ấy bận đi dạy thêm?!? Sau buổi đó, em thấy tinh thần mình đi xuống, thấy ko được tôn trọng và thấy đôi phần bị xúc phạm. Em nhận ra thời gian từ lúc yêu đến khi quyết định cưới quá ngắn (5 tháng) nên muốn xin 2 gia đình thời gian tìm hiểu thêm nhưng mẹ em không cho phép làm như vậy, vì bà nghĩ khi 2 gia đình đã bàn thảo ngày cưới mà em làm như vậy sẽ khiến nhà thông gia tức giận rồi hủy đám cưới. 

Đám thăm vì vậy vẫn diễn ra khi mặt của một trong hai nhân vật chính - là em sa sầm và thấy thần. Mẹ em mời tất cả họ hàng trong gia đình em đến đám thăm ấy, thuê người chụp ảnh rình rang bất chấp việc em nói muốn hoãn lại tất cả mọi thứ cách đó một tháng. Em nên làm thế nào? Có phải cái tôi cá nhân của em quá cao không? Nhưng giờ nhắc đến chuyện cưới hỏi, em như kiểu bị trầm cảm, muốn thu mình vào một góc, không muốn gặp ai, đặc biệt là gia đình anh và mẹ anh. Mọi người nói với em chỉ cần quan trọng người em yêu là đủ, nên đừng chấp nhặt, mà vì tình yêu lại có thể bước đến một nơi mình không được chào đón, bị làm tổn thương như vậy hả các anh chị? Em muốn hoãn tất cả lại, kể cả việc gia đình anh có thể hủy hôn đi chăng nữa. Em làm như vậy là đúng hay sai, mong mọi người cho em lời khuyên!


Nhận xét

Bài đăng phổ biến