Làm sao để thôi ám ảnh chuyện chồng ngoại tình?
Em đang gặp khủng hoảng hôn nhân nhưng không thể mở lòng hết để tâm sự với người thân, bạn bè. Em đành gửi tâm sự đến “sửa chữa hôn nhân” để trải lòng và mong nhận được lời khuyên từ anh và bạn đọc.
Em và chồng bằng tuổi, yêu nhau từ khi học cấp 3, thời gian
quen nhau là 12 năm, cưới nhau được 3 năm rưỡi. Vậy là bên nhau gần 16 năm rồi.
Nhiều người ngưỡng mộ tình cảm của tụi em, và bản thân 2 đứa cũng thấy thực sự
vui vẻ hạnh phúc chứ ko phải chỉ đẹp đôi trong mắt người khác. Tụi em là mối
tình đầu của nhau. Làm gì, đi đâu hầu như cũng cùng nhau, chuyện quan hệ vợ chồng
cũng hoà hợp.
Nói về anh ấy. Anh luôn cưng chiều, nhường nhịn, chăm sóc em
từ lúc bắt đầu yêu nhau đến bây giờ. Anh đẹp trai, hoạt ngôn, ga lăng nên cũng
được nhiều người yêu mến, có trách nhiệm với gia đình. Anh đang làm trưởng
phòng kinh doanh, thu nhập tạm ổn.
Em ngoại hình ưa nhìn, cũng được mọi người ưu ái khen xinh xắn,
năng nổ công việc, yêu bản thân và biết điều, biết đối nhân xử thế với người
khác nên hầu như đi đâu anh cũng tự hào dắt theo vợ. Em đang làm trợ lý Tổng
giám đốc cho 1 công ty lớn, thu nhập tạm ổn.
Hai vợ chồng lập nghiệp từ 2 bàn tay trắng, nay đã mua 1 căn
hộ nhỏ xinh ở Sài Gòn sau khi cưới. Cuộc sống cũng khá ổn dù có lúc giận hờn,
sóng gió, chia tay khi quen nhau. Mọi người đều nói anh ấy yêu em nhiều hơn, được
tiếng là cưng vợ. Cả 2 vẫn ý thức giữ lửa tình cảm hôn nhân và chưa có con nên
có thời gian dành cho nhau.
NHƯNG...Cuộc đời luôn có chữ NHƯNG để biết rất nhiều niềm hạnh
phúc không trọn vẹn.
Cách đây 1 năm, sau gần 2 năm mong con, khi mang thai thì em
phát hiện chồng ngoại tình với đồng nghiệp. Trước đó vài tháng em đã thấy có những
tin nhắn hơi khác thường nên đã nhắc nhở và anh nói sẽ rút kinh nghiệm, ko đùa
giỡn vậy nữa. Nhưng bẵng đi vài tháng, khi em mang thai tháng thứ 3, em biết chồng
đã 3 lần đi khách sạn với cô bé kia (cô ấy trẻ hơn 5 tuổi, xinh, vui vẻ, sống
đơn giản. Cô ấy đang có người yêu với điều kiện tốt hơn chồng em rất nhiều).
Khi biết chuyện, Em sốc thực sự, đau đớn, mất niềm tin, mất sự tôn trọng đối với
chồng. Nhất là lúc mình đang mang bầu. Giờ qua rồi em nói ra nghe có vẻ nhẹ
nhàng, nhưng lúc đó em mang nhiều cảm xúc tiêu cực lắm (thất vọng, đổ vỡ niềm
tin, cảm thấy tủi nhục và bị xúc phạm,...). Về phía chồng, kế cả khi phản bội
em, anh vẫn ko thay đổi cách cư xử gì với em so với trước, vẫn chăm sóc, chu
đáo, cưng chiều, trách nhiệm với vợ, nói lời ngọt ngào, ôm vợ khi ngủ, hôn nhau
trước khi đi làm. Đến nỗi Em lại tự hỏi có phải anh diễn quá giỏi đến mức em
không nhận ra sự thay đổi hay không, có lúc cảm thấy thật mắc ói và xem thường
chồng. Em suy sụp, tụt cân, khóc lóc trong 1 tháng, sau đó nghĩ thương bản thân
và thương con trong bụng, em xốc lại tinh thần, vẫn chăm chút bản thân, giữ sức
khoẻ vì con. Vì tức giận, Em nhiều lần yêu cầu ly hôn ngay nhưng anh không đồng
ý. Anh xin lỗi, nói rằng chỉ vì ham vui quá đà chứ không phải yêu thương người
kia. Anh không dám xin em tha thứ ngay, nhưng cho anh được ở bên cạnh lo cho 2
mẹ con đến khi em sinh xong. Nếu lúc đó em vẫn không chấp nhận tha thứ thì anh
đồng ý ly hôn, nhà cửa tiền bạc anh để lại cho em và con, vì anh là người có lỗi.
Thời gian mang thai, em cố gắng sống vui, sống khoẻ để không
ảnh hưởng đến con, nhưng vẫn tủi thân, khóc thầm và ám ảnh mỗi khi nghĩ đến việc
chồng ăn nằm với người khác.
Nay em đã sinh con được 4 tháng. Anh cũng cố gắng hàn gắn,
chăm sóc 2 mẹ con. Anh là người cực kì yêu con. Cuộc sống của 2 vợ chồng đã bớt
ngột ngạt hơn nhờ có sự hiện diện của con gái. Vợ chồng vẫn sinh hoạt ăn uống,
nói chuyện cùng nhau nhưng em vẫn giữ khoảng cách với anh ấy. Từ khi sinh xong,
em thấy mình mạnh mẽ hơn, vui sống hơn, nhưng em cũng không quan tâm anh, không
chia sẻ công việc hay cuộc sống của anh, anh đi tiếp khách khi nào về em cũng
không hỏi, anh có còn qua lại với nhân tình hay không em cũng không bận tâm
(lúc mang bầu em rất để tâm những vấn đề này). Đặc biệt, em không muốn gần gũi
chồng. Có hôm anh say, anh nói “em đang bỏ rơi anh, em hết thương anh rồi, lâu
rồi em không ôm hôn anh, anh xin cơ hội để được làm lại, anh biết anh sai quá
sai rồi”. Nhưng dường như trái tim em đã nguội lạnh sau những tổn thương, em
không cảm động, không tin tưởng, cảm thấy anh không còn xứng đáng với những gì
em dành cho anh ấy nữa. Em quan niệm, đã bước qua giới hạn để ngoại tình 1 lần
thì sẽ có thể có những lần sau.
Hiện tại em đã bình tâm hơn, tỉnh táo hơn, em đang phân vân
để đưa ra quyết định, em không muốn ly hôn thời điểm này vì con em còn quá nhỏ,
và em chưa sẵn sàng nói với gia đình, bạn bè.
Em muốn hỏi các chị và xin lời khuyên ạ:
- có ai đã từng bị chồng phản bội như em mà sau đó có thể THỰC
SỰ sống vui vẻ, hạnh phúc trở lại được không? Làm thế nào để không bị ám ảnh mỗi
khi gần gũi chồng, làm thế nào để trong lòng mình thực sự tha thứ ạ? Em không
muốn thứ hạnh phúc giả tạo, gắng gượng chắp vá.
- Em phân vân là nên im lặng sống hoà bình như hiện tại đến
thời điểm thích hợp sẵn sàng thì ly hôn, hay nói thẳng thắn với chồng rằng vẫn
sống chung nhà nhưng li thân để tránh chung đụng vợ chồng.
- Hiện tại, em độc lập tài chính, có công việc ổn định nên
có thể nuôi con 1 mình, có gia đình ngoại hỗ trợ việc chăm con, gia đình chồng
rất tốt với em. Nhưng em cũng muốn con gái em được sống cùng cha mẹ vì em thiếu
thốn tình cảm và sự quan tâm của bố từ nhỏ (bố mẹ em li hôn khi em vào đại học).
Em vẫn còn tình cảm với chồng nhưng bị ám ảnh, không tin tưởng anh ấy không tái
phạm suốt cuộc đời còn lại.
- Em thực sự không biết mình muốn gì và phải làm thế nào.
Xin mọi người cho em lời khuyên. Em cảm ơn anh và mọi người đã dành thời gian đọc
bài của em.
Nhận xét
Đăng nhận xét