Sữa chữa thế nào với một người chồng thế này

Chồng tôi không thích tụ tập bạn bè, không rượu chè, cờ bạc. Vậy thì tôi còn chê trách anh ấy ở điểm gì?



Tôi năm nay 29, chồng tôi 31. Chúng tôi kết hôn được 2 năm. Người ngoài nhìn vào thì thấy tôi đang có 1 cuộc sống gia đình hạnh phúc: Hai vợ chồng đều công chức nhà nước và có kinh doanh ngoài, thu nhập ổn định, chồng tôi vô cùng chiều chuộng vợ, tôi gần như không phải động chân động tay vào công việc gì. 

Chồng tôi là người vô cùng chăm chỉ và có chí làm ăn. Sáng đúng boong 6h30 dậy lên mở cửa quán café, 7h30 tới cơ quan, tối lên quán đến 22h30 về nhà. Chồng tôi không thích tụ tập bạn bè, không rượu chè, cờ bạc. Vậy thì tôi còn chê trách anh ấy ở điểm gì?

Anh ấy bị ám ảnh về chuyện làm giàu. Cái gì cũng muốn làm, cũng muốn đầu tư mà không biết cân nhắc về thời gian, tiền bạc, sức lực. Lúc xây quán café vì không muốn chồng phải vay mượn và nặng nề quá về chuyện tiền bạc, tôi đã cố gắng hết sức giúp đỡ anh ấy về mặt tài chính. Chốt lại sau khi xây quán xong, a ấy chỉ nợ ngân hàng (vay qua lương) + nợ tôi thôi, không phải vay mượn ngoài. Quán xá chưa ổn định a ấy lao đầu vào đầu tư mảng văn phòng du lịch mặc cho tôi khuyên ngăn đủ điều. 

Rồi dịch dã tới, a ấy thua lỗ nặng nề. Tiền lương thì đã vay ngân hàng, tiền lãi quán café thì mang bù lỗ cho văn phòng, cộng thêm 1 đống nợ lặt vặt bên ngoài loanh quanh 50-60tr nữa. Tôi là người không thích nợ nần, mà đọc tin nhắn trong đth của chồng mình toàn là đòi nợ, tôi thực sự chán nản và thất vọng. Lấy nhau 2 năm a ấy chưa đưa được cho vợ 1 đồng nào để tích cóp, thậm chí tiền sinh hoạt hàng tháng còn do tôi chi trả, vậy thì việc chung của gia đình a ấy có tâm trí bận tâm không? Lại là tôi, cái gì tôi cũng phải lo. Tôi cảm thấy a ấy đang ỉ lại vào tôi. Việc của mình thì anh ấy xông xáo, việc chung gia đình thì a ấy mặc kệ. Chưa lúc nào tôi được thả lỏng bản thân để dựa dẫm vào chồng một chút.

Kết hôn 2 năm, tôi bị lưu thai 2 lần ở tuần thai nhỏ. Đi khám xét các kiểu không ra nguyên nhân. Tốn kém và mệt mỏi vô cùng. Nỗi mong con làm tôi gần như phát điên. Chồng tôi kể từ sau khi kết hôn 1 tháng tự nhiên bị mất hứng thú chuyện vợ chồng (Mặc dù không hề có mối quan hệ ngoài luồng). Tôi đã tìm mọi cách để cải thiện, động viên chồng đi khám, mua thuốc bổ cho chồng,  tâm sự thẳng thắn (đều từ phía tôi chứ chồng tôi thì không bao giờ mở mồm ra nói bao giờ), tất cả đều không hiệu quả, chúng tôi như tình đồng chí vậy. Vẫn ôm ấp, trêu đùa, tình cảm như bình thường, nhưng chuyện đó thì không, tôi mà không đòi hỏi thì vài ba tháng không sinh hoạt vợ chồng cũng được. Hoặc họa hoằn lắm có hôm nào a ấy chủ động thì cũng là kiểu gượng ép, tôi không cảm nhận được ham muốn thực sự của anh. Dần dần tôi chấp nhận điều đó và coi đó như một khiếm khuyết trong hôn nhân mà tôi có thể bỏ qua. Nhưng áp lực và nỗi mong có con làm tôi bị stress nặng nề. Không sinh hoạt vợ chồng thì làm sao có thai được? Vậy là hàng tháng tôi đều phải đi siêu âm canh trứng rụng, cứ đến hôm rụng trứng mới về gạ chồng quan hệ. Những ngày tháng đó thực sự mệt mỏi. Quan hệ xong lại đếm từng ngày để thử que. Tháng nào mà tới ngày kinh là tôi cũng khóc một trận rã rời. Có lẽ ông trời thấy vợ chồng tôi không thuận nên cả 2 lần con tôi đều bỏ tôi mà đi. Đến giờ tôi gần như không còn cảm xúc với chồng nữa. Nhưng cảnh giường chiếu thế này vẫn hàng ngày giày vò tôi, nhìn người bên cạnh ngủ ngon lành làm tôi ức chế ngủ không nổi. Tôi cũng là con người, không phải tôi không có nhu cầu. Chồng tôi thì không bao giờ chủ động chia sẻ vấn đề với vợ. Anh ấy có đang quá ích kỷ với tôi không? Đã hơn 10 lần tôi vừa khóc vừa hỏi anh ấy điều đó.

Chồng tôi rất yêu vợ, cái đó tôi khẳng định. Người ngoài lúc nào cũng nói chồng tôi chiều vợ số 1. Nhưng không ai biết tôi đang phải chịu đựng cái sự “chiều chuộng” đó. Rõ ràng hôn nhân của chúng tôi đang có rất nhiều vấn đề, nhưng anh ấy không bao giờ có ý định giải quyết. Lúc nào cũng ân cần, quan tâm như không có chuyện gì. Ví dụ tối đó anh ấy xuống nhà xem đá bóng mà không nói trước với tôi, tôi bực quá chốt cửa phòng ngủ. Sáng hôm sau mặc dù rất cáu tôi nhưng a ấy vẫn không hề giận, vẫn hỏi han “Vợ ăn gì? Vợ muốn uống gì không?” như không có chuyện gì xảy ra. Có những hôm tôi căng quá thì anh ấy sẽ im lặng và đi ngủ, chỉ có tôi là tức tối không ngủ được. Hôm sau a ấy sẽ hứa hẹn, sẽ thế nọ thế kia, nhưng chưa bao giờ làm được. Những vấn đề của tôi cứ chồng chất lên và không bao giờ được giải quyết. Nó giống như bát nước đầy chỉ cần sóng sánh một chút là tràn ra. Sống với chồng tôi một ngày dài hơn thế kỷ. Dần dần tôi không muốn trò chuyện với anh ấy, thậm chí sự quan tâm của anh ấy còn làm tôi thấy chán ghét. Còn anh ấy: một ngày như mọi ngày 

Tôi chán nản và mệt mỏi với cuộc sống của mình quá. Mất ngủ liên miên làm tôi trở nên cáu kỉnh với mọi thứ xung quanh. Chúng tôi chưa có con. Tôi có nên ly hôn với chồng không - ở cái tuổi gần 30 này?  

Nhận xét

Bài đăng phổ biến