Đừng trách thế gian sao bội bạc, chỉ tiếc lòng người quá gian nan...
Rút cục ở đời, đàn ông hay đàn bà đều là cái giống tự làm khổ mình khổ người.
Càng về đêm muộn mưa càng nặng hạt... đang lúi húi vào sổ sách thì nghe thấy những tiếng quát & tiếng khóc... ngẩng đầu nhìn ra là cảnh một cô gái nhỏ xinh xắn đi trước khóc thút thít, sau lưng là 1 anh to cao đẹp trai, 1 đôi cô chú tuổi trung niên nữa, đang quát.
Ra đến bãi xe, họ lôi xềnh xệch cô gái về, cô không nghe thì bị chú kia tát cho đỏ sưng cả mặt.
Chú thì lao vào đánh, cô thì bảo: về nhà nói chuyện đi con! Cô gái thì vùng vẫy khỏi tay anh thanh niên, vừa khóc vừa chửi anh ta.
Nhìn cảnh vậy, ai cũng nghĩ chắc bố mẹ lôi về vì cô này đi chơi, có những lời xì xào : xinh thế chắc đú đởn bla bla...
Giằng co mãi, nhất định cô không chịu lên xe anh kia chở về, cứ khóc...
Tiếng mưa như át tiếng cô gào yếu ớt: "con gét nó, chúng con ly hôn rồi, nó có người khác thì con còn mong gì nữa, bố mẹ đừng bắt con về nhà ấy"...
Nhìn cô gái ấy đẹp lắm,đồ đẹp,xe đẹp...
...
(Cô với anh yêu nhau lấy nhau chóng vánh, mặc bố mẹ ngăn cản việc biết anh ta là kẻ đào hoa tán tỉnh chơi bời khắp các cô gái trong thành phố. Tuổi trẻ ngang tàng, thích gì là phải giành bằng được, mọi thứ khác tặc lưỡi bỏ qua. Kết hôn chưa được bao lâu anh ta đã vi vu khắp núi biển cùng những cô người tình mới. Cô bầu bí chửa đẻ sinh con là bố mẹ chăm sóc lo lắng. Đêm hôm cô đã từng bỏ con một mình ở nhà để chạy đi tìm chồng. Lôi nhau về được vài bữa anh ta lại mèo hoang chó dại dứt xích đi. Cứ thế cô thành đầu tuần lộc lúc nào ko hay.
Anh ta cắm cho cô 1-2 cái sừng đầu, có thể là do anh ta. Nhưng cắm đến tua tủa thì là do cô luỵ anh ta quá đỗi. Đến đêm nay thì cô định uống thật nhiều rồi tự tử, tự huỷ hoại đi bản thân mình cho anh ta phải hối hận. Bố mẹ cô đã quá đau lòng vì không thể khuyên dạy được con cái... Đau mà không buông, tự hành hạ mình, tự đưa mình vào bi kịch.)
Rút cục ở đời, đàn ông hay đàn bà đều là cái giống tự làm khổ mình khổ người.
Trong cõi tạm này, bảo sao mọi thứ đều là phù du. Tiền bạc có lại mất, tình cảm đến rồi đi, yêu thương đến mấy rồi cũng nhạt nhoà...
Thế nên đừng trách thế gian sao bội bạc, chỉ tiếc lòng người quá gian nan...
Nhận xét
Đăng nhận xét