Ai bắt phụ nữ 30 là phải lấy chồng? Ai bắt phụ nữ phải công dung ngôn hạnh?
Buông thả bớt những sáo điều, luật lệ. Ai bắt 30 là phải lấy chồng? Ai bắt phải công dung ngôn hạnh? Ai bảo phụ nữ là phải hi sinh? Đừng hi sinh vì ai, cũng đừng bắt ai phải hi sinh vì mình.
Hồi bé mình rất ngoan. Đi đại học chữ to vẫn còn ngoan. Đến đoạn 1 thân một mình chèo thuyền ra biển to sóng lớn trầy da trập mặt, mới quyết định sống buông thả.
Buông thả những thứ không thuộc về mình. Phàm là của mình, không cần phải khư khư nắm giữ. Với tay vốc một nắm cát nắm chặt, cát từ từ tuột ra. Thả bàn tay chạy dài theo cát, cát nằm mãi trong nắm tay mình. Người ghét mình tự khắc tránh chạy, người thương mình đuổi cũng không đi. Hà không phải của mình mà cứ cố tay nắm chặt, chỉ tự làm đau tâm hồn thể xác mình thôi. Trên đời này, vạn vật ngoài thân đều có thể mất, mỗi thân xác là của mình. Đừng để nó đau.
Buông thả những hào nhoáng bên ngoài. Những cuộc so đo vật chất ngoài thân dễ làm con người ta mất trí. Tiêu chuẩn xã hội đặt ra chỉ để phá vỡ mà thôi. Con người đặt ra tiêu chuẩn sống. Thì con người cũng tự quyết tiêu chuẩn sống của riêng mình. Hạnh phúc của A không phải là hạnh phúc của B. A hạnh phúc khi cầm trên tay chiếc túi hiệu thì có khi B nó đang nhảy cẫng vui mừng sung sướng vì mới đỡ đẻ thành công cho con bò sau máng chiều qua. Chạy theo tiêu chuẩn xã hội làm chi cho mệt, tự đo ni đóng giày cho chuẩn cuộc sống của mình cho nó ngầu.
Buông thả những bàn tán sân si. Một ngày đẹp trời tự nhận ra, ai cũng có thể vẽ chân dung mình trong mắt của họ. Trong mắt chồng mình mình chung thủy sống trọn nghĩa trọn tình thì biết đâu trong mắt hàng xóm, con này mày lúng lính đong đưa. Trong mắt bạn A mình xinh đẹp tốt tính, biết đâu trong mắt bạn B ta lại là con cá sấu la đà. Những hiểu nhầm nhiều khi đến vội, và có thể là sẽ rất lâu mới được hóa giải. Cũng có thể một đời hóa giải chưa xong. Nhưng đưa lòng mình đi chơi lạc lõng đâu cho xa, hãy quay lại nhìn tận tâm mình. Soi vào tâm thấy đúng thì đi, thấy sai dừng lại. Đừng cố gắng thay đổi thế giới, thứ khó mà dễ nhất là thay đổi chính bản thân mình.
Buông thả bớt những sáo điều, luật lệ. Ai bắt 30 là phải lấy chồng? Ai bắt phải công dung ngôn hạnh? Ai bảo phụ nữ là phải hi sinh? Đừng hi sinh vì ai, cũng đừng bắt ai phải hi sinh vì mình. Cuộc sống này có cho có nhận. Miễn là trong mọi mỗi quan hệ tương tác mình cảm thấy vui. Vui vì làm cho người khác vui. Vui vì người khác làm vui mình. Mối quan hệ nào không vui thì dừng lại. Điều gì khó quá thì bỏ qua đi miễn làm. Còn vẫn thích làm thì điều đó chưa là quá khó.
Con bé là mình trước đây được đánh giá là vừa lùn, vừa nhỏ, vừa xấu vừa gầy. Riêng mình ngày ấy vẫn ngây thơ hồn nhiên như một cô tiên, hay giả vờ ngu ngơ gì không biết nữa, nhưng tự cho mình bé nhỏ ngọt ngào xinh xẻo như cái cục kẹo. Nên vẫn hiên ngang đi bên đời những kẻ trêu chọc, phỉ báng nhang sắc mình. Hồi trẻ, yêu một anh cao to đẹp trai có gần mét 9. Rút cục bị gia đình người ta phản đối dữ dội vì ngoại hình, gia cảnh của mình. Họ cho rằng mình không xứng. Mình ngẫm bụng nhìn vào ngoại hình, gia cảnh để đánh giá một con người thì có khi họ cũng chả xứng với mình. Khóc một trận cho đã đời, đứng dậy, lau khô nước mắt, bỏ mọi thứ sau lưng, đi du học.
Rồi mình lấy chồng, sinh con. Số phải mấy đứa lùn cuộc đời hay xô ngã vào mấy đứa cao. Chồng mình cũng cao gần mét 9. Nhưng giờ không còn ai xì xào chê bai "thằn lằn leo cột đình", không ai cợt cười đôi đũa lệch. Người ta nhìn vào chỉ thấy một cặp đôi thật hợp tình hợp lí. Lúc cần xem dự báo thời tiết trên không thì cũng không cần thiết phải google, vợ hỏi chồng anh ơi trên ấy có mát không, có ẩm ướt không, chuồn chuồn bay cao tới cỡ nào rồi. Còn chồng có đánh rơi cục vàng kim cương giả hay cục bột thì cũng chẳng cần mất công cúi xuống nhặt. Vì tay con vợ có đứng thì cũng gần chạm sàn rồi, con kiến bò ngang qua còn nhìn rõ con đực hay con cái, thì cần chi chồng cúi xuống mỏi lưng. Sinh 2 đứa con lai mà nhìn vào nó chẳng thấy lai. Đứa giống rệt Tây, đứa giống rệt Việt, khỏi phải mất lòng nhau.
Còn mình, vẫn ngày ngày bồi đắp tư tưởng, nếu chuyện bên ngoài thế giới không thay đổi được, tập trung thay đổi thế giới trong chính bản thân mình. Đứng trước gương, xem nào, khuôn mặt này có thể cười tươi lên một chút. Mái tóc này có thể bóng mượt hơn. Đôi chân này không thể kéo dài nhưng có thể bôi kem dưỡng da cho nó nuột. Cái body này đã trải qua mấy lần sinh nở bùng nhùng, da bụng mỡ bụng treo xuống gối, đôi bồng đảo màng mỡ ngày nào giờ có thể vắt qua vai, chuyển từ bưởi sang mướp, ơn giời, nếu cố gắng luyện tập, vẫn có thể vớt vát đôi ba phần.
Nhìn vào gương đi, này cô kia, cô đã thật là vi diệu. Cô đã cố gắng thật nhiều cho chồng con, cho gia đình. Giờ chỉ cần cố thêm chút nữa, cho chính bản thân mình. Cuộc đời có buông thì phải có níu. Cái buông lợi nhất là buông những điều thừa thãi trong cuộc sống. Mà thường cái gì làm mình phiền não thì là những gì thừa thãi. Còn níu, nhất định phải níu giữ những cái mình cần. Cái mình cần thường là những cái có thể khiến đôi môi xinh kia mỉm cười, hay ruột gan kia réo lên thật là sung sướng như kẻ đói được no, như mẹ đi chợ về có quà có bánh. Sáng vội gì cũng phải em rửa mặt thật sạch, em chải răng trắng tinh, rồi xịt toner vào, đắp serum, kem dưỡng rồi kem chống nắng vào, là có thể bắt đầu ngày mới. Tối có lười cũng các bước trên, bỏ qua kem chống nắng, massage cơ mặt rồi ngủ. Tóc thì dưỡng nước gạo chua, dưỡng dầu, dưỡng bia, gội dầu bồ kết thảo dược cho khỏe cho bóng. Bo đì thì tập yoga, đi bơi để đưa cơ thể từ trạng thái mướp già quay trở về với hiện trạng gần như cũ nhất có thể. Tất cả vì sự nghiệp níu giữ tuổi thanh xuân vĩ đại. Cuộc đời mình nhiều thứ có thể phi nước mã, phi nhanh cho kịp chuyến tàu. Nhưng riêng tuổi thanh xuân thì phi càng chậm càng tốt, nếu có thể không phi thì càng tốt. Chứ tuổi già nó ập tới bất thình lình, ta càng nhân nhượng kẻ địch càng lẫn tới, chủ quan là đỡ không kịp.
Nhận xét
Đăng nhận xét