Ai sẽ là người chịu trách nhiệm cho hạnh phúc của đời bạn?

Ai sẽ là người chịu trách nhiệm cho hạnh phúc của đời bạn ngoại trừ chính bạn?



Bao nhiêu phụ nữ hàng ngày chỉ quanh quẩn tâm trí với suy nghĩ “ Đàn ông có yêu mình không”?

Ngay cả những phụ nữ đang được yêu say đắm cũng lo nghĩ “liệu anh ấy có yêu mình mãi?”

Bao nhiêu những phụ nữ nghĩ trăm phương ngàn cách để được yêu trở lại với người đã rời bỏ mình.

Bao nhiêu những phụ nữ tuyên bố trong bất mãn “không cần đàn ông nữa” khi trái tim đầy thương tổn bởi đã quá yêu một người không đúng cách.

Rốt cuộc là đàn ông đã làm khổ từng ấy phụ nữ hay phụ nữ tự bạn đã làm khổ bạn? Tôi không bênh vực đàn ông, tôi chỉ muốn phụ nữ chúng ta được hạnh phúc bằng một cách đơn giản nhất.

Đầu tiên khi bạn đến với một người, bạn mang theo những kỳ vọng gì? Còn họ kỳ vọng gì ở bạn? Hai cái kỳ vọng cho riêng mình mà chập vào nhau thì sinh ra cái gì? Hai “gã ăn mày” đói khát yêu thương đến bên nhau thì cho nhau được những gì?

Tôi từng nghe người ta nói với gã ăn mày còn trẻ khoẻ “khoẻ mạnh thế này sao không tự đi kiếm ăn....?

Đến đây tôi rất muốn hỏi bạn: Chúng ta có con tim khối não lành lặn khoẻ mạnh thế này SAO KHÔNG TỰ LÀM CHO MÌNH HẠNH PHÚC?.

Khi ta trách một người không làm cho mình hạnh phúc, ta có tự hỏi “họ đã từng rất hạnh phúc khi bên mình trong mọi thời điểm hay chưa?”

Khi ta trách một người mang đến khổ đau cho mình, khổ đau ấy ta không nhận lấy thì có ai ép ta nhận được ngoài chính mình không?

Nên bạn hoàn toàn có thể tự mình hạnh phúc và có người bạn đời bên cạnh ĐỂ HẠNH PHÚC CÙNG, không phải để người kia phải chịu trách nhiệm với hạnh phúc của bạn, bạn có biết cảm giác của một người khi được yêu đến mức mình là cả bầu trời, là ô xy hít thở của người khác, là điểm tựa duy nhất của họ về mặt tâm hồn, ...Nó trở nên ngột ngạt đến thế nào? Được yêu đến mức mình phải là người chịu trách nhiệm với buồn vui của đối phương nó mệt mỏi đến thế nào?

Và bạn hoàn toàn có thể tự yêu, tự chăm chút mình như một thông điệp truyền ra vũ trụ ở mọi nơi mỗi khi bạn hiện diện rằng “Bạn đáng trân quý đến thế” và ai đó sẽ trân trọng bạn giống như cách mà bạn đã trân trọng mình.

Tự tôn để ở đâu mà đi van xin níu kéo môt người không cần mình nữa? 

Giá trị để ở đâu mà cứ nghi ngờ lo sợ không biết ai đó có yêu mình không nữa? Khí chất để ở đâu, trí tuệ ở đâu mà cứ phải nương tựa vào tình cảm người khác dành cho mình mới vui lên nổi?

Sao cứ phải loanh quanh tâm trí cả ngày với việc yêu và được yêu? Điều gì đã trống rỗng ở bên trong sâu thẳm khiến cho bạn phải tìm kiếm tình thương của người khác ở bên ngoài?

Nên thôi đừng cất công tìm kiếm nữa, nhiều khi thứ ta kiếm tìm lại nằm trong chính nó, cũng đừng đổ lỗi cho ai nữa, ai là người phải có trách nhiệm với buồn vui của đời bạn?

Cha mẹ thương yêu bạn đến mấy cũng không thể đau khổ thay cho bạn được. Bạn thương yêu con cái đến mấy cũng không buồn vui thay cho chúng được. 

Vậy mỗi người có thể nương tựa vào ai được?

Ai sẽ là người chịu trách nhiệm cho hạnh phúc của đời bạn ngoại trừ chính bạn?

   Duong Lien 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến