CÁ KHÔNG ĂN MUỐI CÁ ƯƠN!



     Mụ và Lão kết hôn năm mụ 28 và lão 36. Lão hơn mụ 8 tuổi. Luận theo phong thủy và cả tướng số thì quả là 1 cặp thuận duyên. Khi xem ngày cưới thì thầy nào cũng bảo cặp này có tướng phu thê, ăn đời ở kiếp với nhau. Hạp cung hạp mạng hạp tuổi. Sau khi tìm hiểu thì hai bên gia đình lại cùng quê. Hai ông sui cách nhau 20 tuổi và nói chuyện rất hạp nhau, tôn trọng nhau.

     Mụ về làm dâu nhà lão trong sự yêu thương của cha mẹ chồng. Mụ lại được lòng tất cả anh chị em bên chồng. Được lòng luôn cả dòng họ nội ngoại hai bên nhà lão. Không phải tự cao, nhưng làm dâu gia đình miền trung mà được lòng tất cả mọi người thì hẳn mọi người biết đó không phải là 1 điều dễ dàng. Nhưng mụ lại làm được điều đó. Và chính ba chồng của mụ trước khi mất cũng trăn trối rằng: Có được con THẢO (Mụ được nhà ck gọi bằng cái tên THẢO) làm dâu là cái PHƯỚC của nhà mình. Nhớ phải yêu thương và trân trọng nó. Tôn trọng cha mẹ bên đó nghe chưa!


                            ❇❇❇


      Mụ đàn bà đánh đổi 10 năm thanh xuân của mình chăm sóc chồng và cha mẹ chồng mà chưa từng cầm 1 xu của ck trong ngần ấy năm.

      Mụ ta luôn bảo vệ ck vô điều kiện, chưa từng làm mất mặt chồng trước bất cứ ai. Mụ ta bệnh, mụ ta cấp cứu thai sản phải mổ, mụ ta tự lo từ tiền viện phí cho tới tự chăm mình và hẳn nhiên là ck của mụ ta chưa từng chăm mụ 1 đêm nào trong viện cả.

     Ba mẹ chồng bệnh, mụ ta chăm ngày chăm đêm thuốc thang săn sóc, thay bỉm thay khăn, thay túi phân túi tiểu, mụ ta gần như 24/24 túc trực trong bvien và chính xác là từ 2h chiều hôm trước cho tới 10h30 sáng hôm sau mới có người vào thay cho mụ ta về bán cơm trưa cho khách. Và rồi sau 2h chiều mỗi ngày mụ ta lại lao vào bệnh viện, cứ tiếp tục như thế cho đến khi ba mẹ ck mụ ta xuất viện về nhà.

       Đến khi ông bà hấp hối, cả ông lẫn bà, cả 2 lần đều có mụ ta bên cạnh chăm sóc những giây phút cuối đời, và mụ ta là người duy nhất có mặt, chứng kiến ông bà trút hơi thở cuối cùng trong khi sinh thời ông bà có đủ cả con trai lẫn gái.

Lão bệnh, mụ chăm lão như chăm 1 đứa trẻ.

Mụ bệnh, mụ nói lão ghé tiệm mua thuốc cho mụ uống, lão dừng xe mua xong ra xòe tay bảo đưa 24k trả tiền thuốc. Mụ biết trong ví lão luôn có tiền, nhưng mụ vẫn lặng lẽ móc ví đưa cho lão vì đó là chuyện thường ngày ở huyện.


          Mụ ta là dâu út nhưng mụ ta lại mang trách nhiệm của tất cả mọi vị trí trong nhà. Ngày cuối năm, mụ ta như con ăn mày trong chính ngôi nhà mà mụ vẫn ở, chạy đông chạy tây dọn dẹp nhà cửa chuẩn bị mâm cúng rước ông bà, chuẩn bị mọi thứ để có đêm giao thừa và những ngày xuân hoàn hảo. Trong khi ck mụ ta nằm vắt vẻo buôn chuyện trên facebook. Lão bận....

        Đêm giao thừa, mụ ta tất tả dọn bàn nhang đèn bánh trái cho mẹ ck cúng; và sau này khi bà mất thì mụ làm việc đó; Còn ck mụ, lão lại bận chúc xuân đến những cái tên trên zalo và facebook; và hẳn nhiên là chưa 1 lần gởi được 1 tin nhắn chúc xuân nào đến vk và gia đình vk, kể cả bố mẹ, ông bà bên nhà vk.

Ấy vậy mà mụ ta vẫn giữ thể diện cho ck và chưa 1 lần ca thán. Bạn bè của lão và mụ đều ghen tỵ với cái hạnh phúc mà mụ tự xây nên...


      Trước tết vừa qua, ba đẻ của mụ nhập viện cấp cứu, mụ nhắn tin bảo lão rằng: Ba nhập viện cấp cứu, anh rảnh thì nhắn tin hay gọi điện hỏi thăm ba cho ba vui. Kèm theo đó là ảnh ba đẻ mụ đang thở oxy. Lão xem tin nhưng ko hồi âm. Sau này, mụ được 1 chị vk của bạn lão tiết lộ: Hôm nọ M sang nhà chị nhậu, M đưa cho chị xem cái ảnh bố em nằm viện và hỏi chị ông bị vậy là bệnh thật hay giả, và cái bình kia có đúng là bình oxy hay không? Mụ nghe xong thì cạn lời và mụ ta đã quyết định...


     Sau 2 tháng nộp đơn thì hôm nay tòa gọi lên hòa giải lần cuối và thông báo quyết định chấp thuận đơn ly hôn. Trong vòng 7 ngày, nếu cả 2 không thay đổi ý kiến thì mặc nhiên được chấm dứt hôn nhân. Vị thẩm phán hỏi vc mụ lần cuối: Cho đến thời điểm này, anh có còn nghĩ chút gì cho chị hay không?

     Và câu trả lời lão dành cho mụ, phần thưởng sau 10 năm hết lòng chăm lo cho gia đình lão chính là: KHÔNG.

Một chữ KHÔNG lạnh lùng tuôn ra từ miệng lão với tốc độ nhanh hơn 1 cơn gió. Có lẽ lão sợ mụ thay đổi chăng?


     Vị thẩm phán thở dài và buông ra cái câu nói mà chính câu nói ấy đã làm mụ rơi nước mắt cho cái sự đời: Sao anh cạn tình vậy? 10 năm ở với nhau, cho dù không có tình thì cũng còn với nhau cái nghĩa chứ anh? Mình là đàn ông mà!


      Mụ khóc vì trong đơn ly hôn, mụ không hề tố cáo lão sống vô trách nhiệm với mụ, không hề vạch ra thói xấu của lão. Mụ chỉ ghi lý do rất đơn giản đó chính là do mâu thuẩn kéo dài, không hàn gắn được và đề nghị được ly hôn. Ấy thế mà vị thẩm phán lại phán ra cái câu chuẩn không thể chuẩn hơn được nữa.


Cho tới giờ phút này, ngay tại thời điểm mụ đang gõ phím đây, ba mẹ đẻ và gia đình của mụ vẫn chưa biết gì về quyết định của mụ. Và hẳn nhiên, lão vẫn đang là con rể tốt của gia đình mụ như bao nhiêu năm qua mụ đã nặn nên.


   Kết thúc 10 năm hôn nhân. Mụ ra đi với 2 bàn tay trắng cùng 1 vết thương lòng rất sâu... Mụ không dám nói với ai, kể cả gia đình mụ, anh chị em hay bạn bè của mụ. Mụ chỉ biết chịu đựng 1 mình vì đó là cái giá mà mụ phải trả cho quyết định của mình 10 năm về trước: Ba Mẹ cứ cho con cưới, sướng con nhờ, khổ con chịu.


Và ngày hôm nay, kết quả này chứng minh cái câu sấm của ông bà để lại là không bao giờ sai:

              Cá Không Ăn Muối Cá Ươn.


Mụ lại rơi nước mắt rồi. Cho phép mụ được khóc nốt hôm nay thôi nhé! Khóc vì chỉ 2 tuần nữa thôi, mụ sẽ chính thức được tự do. Khóc vì mụ đã trả xong món nợ nhiều đời nhiều kiếp. Khóc vì mụ sẽ phải sống tiếp những ngày tháng tốt hơn, hạnh phúc hơn đang chờ đợi mụ phía trước...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến