Có nên vì con mà duy trì cuộc hôn nhân mệt mỏi?

 Để đăng một câu chuyện thật của bản thân và nhận được sự đóng góp, sẻ chia của “người lạ” mà không phải lộ danh tính thì thật sự quá tốt. Vì ngay cả người thân em cũng không thể chia sẻ nỗi niềm này! 



Câu chuyện của em thế này ạ! Giới thiệu về em trước nhỉ? Em năm nay hơn 30 tuổi, cũng tạm ổn về ngoại hình, kiếm tiền tốt, tự lập, hướng ngoại, năng động, thích nghi tốt và rất rất xông xáo trong mọi việc. Bằng cấp thì 2 bằng Đại học, 1 bằng Thạc sĩ, các bằng nghiệp vụ nhiều vô kể. Em hiện đảm nhận nhiều vị trí ở các đơn vị khác nhau, một ngày của em có lịch trình khá kín với tần suất công việc dày. Em đã kết hôn và có một bé gần 3 tuổi, cực thông minh và hiểu chuyện. Em có nhà, có xe bằng sức phấn đấu của chính mình. Vậy thì em phải viên mãn lắm, đúng không cả nhà? Vậy mà trong khoảng thời gian hơn một năm nay, em luôn trong tình trạng mất cân bằng, mất tinh thần và có khả năng trầm cảm. 

Là như này ạ! Em kết hôn khi có bé. Oái ăm là khi em quyết định chia tay ba bé (vì bất đồng mọi mặt) thì em mới phát hiện ra mình có thai. Có lẽ là duyên nợ với nhau nên con đến với em dù em đã nghiêm túc phòng ngừa. Có thể với ai đó thì có con bất ngờ là “tai nạn” nhưng với em, con là món quà hạnh phúc. Lúc phát hiện ra có thai, em đã hân hoan quyết định sinh bé và làm mẹ đơn thân vì ba bé có rất nhiều điều mà em tin không thể gắn bó cùng em được. 

Nói về ba bé và sự đối lập với em cho mọi người rõ! Ba bé đẹp trai, trẻ tuổi hơn em, nghiêm túc, lành tính và lương thiện. Nhưng bên cạnh đó thì anh ấy là người thiếu bản lĩnh, kém tinh tế, an phận, ngại va chạm, ngại thử thách và không có ước mơ, sự cầu tiến. Ba mẹ anh ấy không khá giả, anh ấy cũng không có nơi để ỷ lại nhưng anh ấy vẫn không thể ý thức được mình cần phải cố gắng để có cơ ngơi, có tài chính giúp đỡ ba mẹ, hay đơn giản là lo cho vợ con sau này. Em thì lại là cô gái tự lập từ rất sớm, em đã tự học từ sau cấp 3, tất cả bằng cấp, công việc, nhà cửa là đều do tự mình làm ra. Sự độc lập về tài chính cũng chính là sự trải đời của em. Em không ngại khó, ngại khổ, không ngại thử thách, cứ tiến tới phía trước vì luôn sợ mình thụt lùi, lạc hậu, chậm tiến. Vậy nên, tính cách, cách nghĩ, cách hoạch định tương lai của bạn ấy và em rất không tương đồng. 

Lúc yêu nhau, em đánh giá cao đạo đức của ba mẹ anh ấy và sự nghiêm túc của anh ấy nữa. Vì vậy em xác định tìm hiểu và mong rằng đây là bến đỗ của mình. Nhưng cuối cùng, em đành phải nói lời chia tay vì em nhận ra những điều không hợp tăng lên hàng ngày. Em nghĩ, đã khác tầng mây, thôi thì để gió bay đi, đỡ đau lòng về sau. Em quyết định dừng lại, dù anh ấy liên tục níu kéo và không ý thức được sự khập khiễng của hai tính cách. 

Chia tay xong thì em biết mình mang thai. Em vui vẻ chuẩn bị cho hành trình làm mẹ đơn thân, tài chính, tinh thần, đơn xin làm mẹ đơn thân gởi cơ quan, tâm lí để thưa chuyện cùng ba mẹ em... Lúc này, anh ấy vẫn năng lui tới, vẫn mong níu kéo. Tuyệt nhiên, em không cho biết em có thai và cũng không cho cơ hội gắn bó. Nhưng có lẽ, khi làm mẹ, điều em vẫn nghĩ ngợi là “nếu em làm mẹ một mình, có là bất hạnh cho con không” luôn dằn vặt em. Vậy là khi thai gần 5 tháng, em đã nói ra với anh ấy. Anh ấy mừng lắm, xem như cái phao cứu rỗi cho mối quan hệ này, bảo “cho anh cơ hội được chăm sóc con cùng em” và sau đó tự lo hết việc cưới xin nhanh nhất có thể. Em lúc đó bị sự nhiệt thành của anh ấy- ba của con em - làm cho quên mất những sự bất đồng. Lúc đó e tin rằng có con, có khi anh ấy sẽ khác đi, có hoài bão hơn, có trách nhiệm với vợ con như anh ấy đang thể hiện. Vậy là kết hôn, mọi ngừoi ạ! 

Có con là điều tuyệt vời nhất với em, em thề, em chưa bao giờ hạnh phúc như vậy trước đó. Càng ấm lòng hơn khi anh ấy chăm con, yêu con, làm tất cả mọi việc của một ông bố bỉm sữa tận tuỵ. Em tin là em đã đúng, em đã có một gia đình tuyệt vời lăm rồi, em chỉ còn vun vén, chăm con tốt, cố gắng yêu lại ngừoi chồng này. Em sẽ an lành mà cố gắng! Thế nhưng, sau niềm hạnh phúc khi có con, khi em bắt đầu đi làm lại sau thai sản, khi dịch bắt đầu bùng phát, khi anh ấy mất việc hoàn toàn, khi em đã dùng hết tiền mình tiết kiệm vì những chi tiêu cho con không hề nhỏ thì những mâu thuẫn tưởng đã ngủ yên nay trỗi dậy và rõ nét dần. 

Đầu tiên là chuyện động trời này: em vỡ lẽ ra anh ấy không có bằng đại học. Vào cái thời đại này mà đến một bằng đại học để làm giấy thông hành cũng không có thì thật sự khó chấp nhận. Khó chấp nhận vì nhiều lẽ: một là anh ấy đã từng đi học đại học, ba mẹ lo cho ăn học mà vẫn bỏ học giữa chừng rồi nợ môn và bị huỷ kết quả vì không bảo lưu; hai là anh ấy quanh co giấu diếm việc không có bằng, hễ em bảo em có ngừoi quen, em xin việc cho anh, thì anh ấy lơ đi, nói là sẽ tự lo. Em cứ nghĩ anh ấy có tự trọng, tự lo việc, ngại vợ nhờ vả, nhưng thật ra là vì giấu việc không có bằng cấp. Điều này làm em thất vọng kinh khủng. 

Em không phải là quá tự tôn bản thân, nhưng em đã vất vả có thành quả sau quá trình phấn đấu dài lâu thì lại lấy một anh chồng quá lệch về trình độ. Thêm vào đó, sự dối trá quanh co làm em mất lòng tin. Và điều quan trọng nữa là em nhận ra anh ấy ù lì, ngại khó mà còn không có bằng cấp thì việc gánh vác tất cả chi phí cho gia đình này sẽ là em. Cũng nói thêm là nhà xe em mua từ trước, thậm chí tiền vàng cưới em cũng là người bỏ ra cho đẹp mặt gia đình chồng nên em gần như không được sự đóng góp, giúp đỡ gì từ chồng và ba mẹ chồng. 

Chuyện động trời thứ hai là em phát hiện ra anh ấy nhắn tin qua lại với một cô gái có gởi cả hình nhạy cảm. Điều này không khiến em đau lòng, vì có thể từ trước em đã không hề yêu anh ấy nhiều, nhưng nó khiến em khó xử quá. Cuối cùng em cần anh ấy là ông bố tốt cho con em cũng là điều xa xỉ. Hiện nay, anh ấy vẫn chỉ đưa đón con đi học, vẫn vin vào lí do dịch bệnh không làm được công việc ngày xưa, anh ấy chờ thời cơ. Anh ấy vẫn rất yêu con, nhưng là một tinh yêu bản năng, yêu và chăm sóc nhưng không hiểu con, không trang bị kiến thức để nuôi dạy con khoa học, chưa bao giờ mua bất kì một cái áo, sách hay vật dụng gì cho con. Kiểu như đến giờ thì anh pha sữa, sữa, tã em là ngừoi mua để sẵn. Còn em thì đi làm 3 nơi một ngày mới đủ chi phí cho cả nhà. Mệt mỏi, ức chế và bất lực. Và con thì ngây thơ bám ba làm em thật sự không biết làm gì cho đúng. 

Rất nhiều cuộc nói chuyện đã được diễn ra. Cái em nhận được là anh xin lỗi, anh sẽ cố gắng, anh tệ quá... Và qua ngày mai, anh ấy vẫn đứng ì ra đó, mặc em bôn ba ngược xuôi. 

Mọi người ạ! Em biết là không thể mong chờ ai đó giống tiêu chí của mình, và khi lấy anh ấy, em đã xác định mình sẽ khó mà sung sướng, thế nhưng đã không là chỗ dựa lại không cả ý chí vượt qua khó khăn để cùng em lo toan thì em không chấp nhận được. Một người chồng mà vợ làm đến ngừoi sắp rũ ra mà anh ấy vẫn điềm tĩnh bảo “cố gắng” thì em không hiểu được. Một ngừoi đã có con cái mà ý thức vươn lên không có thì mẹ con em mong chờ gì? Và điều em loay hoay là lí do xưa em đến với anh ấy vì con, nay em sẽ làm sao khi con bất hạnh nếu gia đình tan vỡ. Và mỗi ngày em đều bị vùi trong mệt mỏi, không lối ra khi nhìn thấy anh ấy. Khi anh ấy vui bên con, em càng đau lòng hơn... Tình cảm vốn rất mong manh đã chết theo lần em đọc tin nhắn ấy, em cũng ngủ riêng từ dạo ấy đến nay. 

Bây giờ thì em nên làm gì đây? Nếu em vì con, em sợ em trầm cảm mất, khi làm việc nhiều mà uất ức vì gắn bó với một người không có đóng góp. Nếu em giải thoát cho mình thì con em có ổn không? Khi nó rất yêu ba. Em loay hoay và khó nghĩ quá cả nhà ơi!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến