Người ấy có được là chính mình khi ở bên ta?

Ai cũng muốn được sống là chính mình, chỉ khi được là chính mình, ta mới cảm thấy tự do, thoải mái, hạnh phúc, ta mới có thể phát huy tối đa khả năng của mình, đạt các kết quả tốt trong công việc hay cuộc sống. 



Tôi nghĩ đó cũng là mục tiêu lớn nhất của giáo dục cho trẻ nhỏ nói riêng và kiếp người nói chung. Làm sao để khám phá những ngóc ngách của bản thân, hiểu rõ con người mình, được sống là chính mình và ngày càng hoàn thiện mình hơn - dựa trên nền tảng cốt lõi của con người mình chứ không phải trở thành ai khác. 

Vậy con cái của ta, bạn đời của ta có muốn được sống là chính họ không? Có lẽ ai cũng biết được câu trả lời rồi. 

Là một trong những người thân yêu nhất của họ, liệu ta có đang tạo điều kiện để họ cũng được sống là chính mình không? Hay ta đang uốn nắn họ thành ai đó mà ta mong muốn, đang cản trở họ trong hành trình tìm về chính mình? 

Chính vì những gắn kết thân tình, những danh xưng vợ/ chồng, cha mẹ, con cái - đã khiến ta nhìn đối phương dưới chỉ 1 góc nhìn. Người đó là vợ của ta, chồng của ta, con của ta. Ta không nhìn họ như một Con Người - độc lập, toàn vẹn, có tâm sự, có quá khứ, có vui buồn, có ước mơ thầm kín, có các danh xưng khác trong đời, với những vị trí vai trò khác nhau. Và ta cũng quên đi rằng, họ cũng có khoảng trời riêng mà ta ko chạm vào được. Như ta cũng có khoảng trời riêng mà ít ai biết đến. 

Khi nhìn một người dưới chỉ 1 góc nhìn, 1 danh xưng, ta sẽ đòi hỏi ở họ nhiều trách nhiệm với ta hơn, và cũng dần thấy họ kém hấp dẫn hơn. Nhưng chồng ta, bạn trai ta, ko chỉ là gã lười biếng ăn xong nằm phè ra đó. Anh ấy còn là một nhân viên mẫn cán, một người hàng xóm tốt bụng, một người đam mê âm nhạc, điện ảnh, xe cộ, một người khiến ai đó ngưỡng mộ ở một khía cạnh nào đó. Khi ta lùi ra một bước để nhìn người ấy, ta sẽ thấy họ một cách đầy đủ hơn, vẹn toàn hơn, có nhiều điều thú vị để ta khám phá hơn.

Tôi xem cuộc đời mình là một hành trình khám phá kiếp người, có điểm đầu và điểm kết thúc. Nếu may mắn thì hành trình của tôi sẽ dài 70 năm hoặc hơn, nhưng rồi cũng kết thúc. Nên tôi quý lắm những trải nghiệm mà tôi có trên hành trình này. 

Chính vì tôi muốn được sống là chính mình, được khám phá bản thân và phát triển bản thân, nên tôi cũng muốn người bên cạnh tôi được sống là chính họ, có cơ hội khám phá bản thân họ và được tạo điều kiện để phát triển bản thân họ - dựa trên những gì họ muốn, họ có khả năng, chứ ko phải dựa trên điều tôi muốn. 

Và tôi xem cuộc đời tôi như một hành trình khám phá thế giới, khám phá kiếp người, nên tôi thấy tôi cũng chỉ là một trải nghiệm, một chấm nhỏ trong hành trình của người khác mà thôi. Tôi ko cho rằng mình có nhiều quyền hạn để mà đòi hỏi, bắt ép ai phải sống theo mong muốn của tôi.

Trong một mối quan hệ, mong muốn của tôi dành cho đối phương là mong sao đoạn đường mà họ có tôi trong đời, sẽ là đoạn đời vui vẻ, thú vị, nhiều trải nghiệm đáng giá. Và thật vui nếu đoạn đời có nhau dài thêm một chút, rồi một chút nữa. 

Tôi tự đặt cho mình một sứ mệnh nhỏ, đó là giúp người tôi yêu thương khám phá bản thân họ. 

- Bằng cách lắng nghe, trò chuyện, đặt những câu hỏi để họ tự có câu trả lời, từ đó dần khám phá bản thân mình. 

- Tôn trọng, khích lệ để họ ngày càng phát triển những năng lực tiềm ẩn.

- Đưa ra những ý kiến đóng góp để họ trở nên hoàn thiện hơn (những ý kiến có thiện chí, ko kèm theo cảm xúc phán xét, đánh giá, gây tổn thương nhau). 

- Và không quên dành cho họ khoảng không gian riêng, được sống với những thú vui riêng mà ko có tôi kè kè bên cạnh. 

Bạn có thể đặt câu hỏi: Nếu 2 người đều chỉ sống cho riêng mình thì còn gì là một cặp đôi? Hay: Làm sao để cân bằng giữa việc sống là chính mình với việc phải thay đổi bản thân để hoà hợp với đối phương? 

Trà My

Nhận xét

Bài đăng phổ biến