Phụ nữ có ĐỘC LẬP mới có TỰ DO. Có TỰ DO mới có HẠNH PHÚC!
Trong tất cả các văn bản chính thức của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, câu đầu tiên luôn là: “Độc lập – Tự do – Hạnh phúc”.
Từ nhỏ đến lớn, mình cũng đã phải viết câu này cả nghìn lần nhưng chỉ vài năm trở lại đây mình mới thực sự hiểu ý nghĩa của câu nói này với chính bản thân mình. Nó không còn chỉ là khẩu hiệu chung chung trên sách vở mà nó trở thành mục tiêu sống của mình.
Đến bây giờ mình mới thực sự hiểu rằng: phải sở hữu sự độc lập, chúng ta mới có tự do, phải thực sự có sự tự do chúng ta mới có thể tự tạo được hạnh phúc lâu bền.
Mọi người có thấy là, mỗi khi có một vụ đánh ghen nào đó gây sốt trên mạng xã hội, chị em lại nhắc nhở nhau: phải độc lập về tài chính, đừng có phụ thuộc vào chồng, để đến khi chồng có tiểu tam còn có tiền thuê người đi đánh cả hai đứa nó không…ahihi.
Việc phải làm chủ về tài chính đương nhiên là một chiến lược khôn ngoan trong cuộc sống mà chị em cần áp dụng, chẳng có gì để bàn cãi ở đây. Nhưng trong quá trình tư vấn và trị liệu về tâm lý cho chị em, mình thấy có quá nhiều người, có thừa sự độc lập về tài chính nhưng lại không hề có sự độc lập trong tình cảm, tư duy và cảm xúc. Với mình, sự độc lập này còn quan trọng hơn cả sự độc lập về tài chính.
N là một phụ nữ giỏi giang, đảm đang, khéo léo. Một mình cô ấy lo kinh tế, đối nội đối ngoại chu toàn cho cả gia đình. Nhìn từ ngoài, không ai có thể tưởng tượng người chồng trông rất hiền lành, chăm chỉ, chất phác của cô lại là một người vũ phu. Từ khi cưới nhau, N đã không ít lần phải chịu đòn đau vô cớ. Khi bị chồng đánh, thay vì lao ra đường la lớn để nhờ người giúp đỡ, thì cô ấy lại chạy trốn và nhốt mình trong nhà vệ sinh. Cô giấu kín việc bị chồng đánh cứ như nó là nỗi xấu hổ, nhục nhã cần che đậy. Ban ngày, cô ấy trông giống người hạnh phúc và đầy đủ nhưng đêm về, cô là một người đàn bà lãnh cảm, kiệt sức vì sự cô đơn và luôn sống trong sợ hãi, không biết mình sẽ bị nhận đòn đau tiếp theo vào lúc nào.
Khi nghe N kể chuyện, tôi chỉ biết ôm choàng lấy cô và khóc cùng cô. Tôi chỉ có thể khóc vì thương xót cho cô nhưng tôi hoàn toàn chẳng giúp được gì, vì điều quan trọng nhất là quyết định cho phép mình thoát ra khỏi cuộc hôn nhân này, lại không hề là lựa chọn và là điều cô ấy muốn làm.
Tôi cũng không cho mình cái quyền khuyên cô ấy phải làm gì cả, vì cô ấy thừa thông minh để biết cần phải làm gì nếu N thực sự muốn thoát khỏi cuộc sống không hạnh phúc này.
Cô nói rằng, nếu chồng cô ngoại tình thì cô sẽ bỏ ngay, nhưng chồng cô rất chung thủy, rất yêu thương cô và các con, anh ấy cũng hiền lành, thật thà và tử tế nữa. Anh ấy chỉ đánh cô vì uống rượu say thôi. Cô không muốn bố mẹ phải xấu hổ vì mình, cô không muốn con mình thiếu cha… nên cho dù sống không hạnh phúc, cô cũng nhất định chấp nhận cuộc sống này.
Tôi không cho phép mình cái quyền được phán xét ai sai, ai đúng. Nhu cầu và nhận thức của mỗi người hoàn toàn rất khác nhau. Tôi tôn trọng lựa chọn của cô ấy, nhưng tôi thực sự vô cùng, vô cùng đau lòng cho sự thiếu độc lập về tư duy và cảm xúc của cô ấy.
Tôi chỉ dám ước cô ấy cũng cùng quan điểm với tôi, đó là không bao giờ chấp nhận sống cùng với một người gây tổn thương cho mình cả về thể xác lẫn tinh thần. Rằng cô ấy thừa đủ năng lực để sống độc lập mà vẫn hạnh phúc, không cần phải bám víu về mặt tinh thần để giữ hình ảnh đẹp cho con, cho mình, cho gia đình mình.
Còn rất nhiều những hoàn cảnh không hạnh phúc khác mà tôi đã tận mắt chứng kiến vì sự thiếu độc lập trong tình cảm, tư duy và cảm xúc.
Chúng ta đang sống quá phụ thuộc vào việc người khác đánh giá thế nào về cuộc sống của mình.
Chúng ta đang sống quá phụ thuộc vào những tiêu chuẩn mà xã hội đang định sẵn cho chúng ta.
Hạnh phúc có phải cứ nhất thiết phải đầy đủ cả vợ cả chồng? Hạnh phúc gia đình là phải do cả 2 cùng gầy dựng cơ mà? Nếu hạnh phúc gia đình tan vỡ vì người chồng vũ phu thì sao người vợ lại phải sợ hãi búa rìu dư luận?
Còn người vợ, sao bạn không tự độc lập gây dựng được hạnh phúc cho chính mình mà không phụ thuộc vào định kiến hay quan điểm của những người thân, hay là định kiến của chính bản thân bạn?
Chính vì không có độc lập nên chúng ta mới đánh mất đi sự tự do. Chúng ta sống phụ thuộc tình cảm vào cả những người đang gây tổn thương cho mình. Và vì không có sự tự do nên đương nhiên khó mà có được hạnh phúc thực sự vững bền.
Xung quanh bạn có nhiều phụ nữ đang không hạnh phúc vì thiếu đi sự độc lập và tự do không?
Chia sẻ với mình quan điểm về sự độc lập và tự do của bạn nhé!
Nhận xét
Đăng nhận xét