Bí quyết chinh phục chồng và gia đình chồng của một phụ nữ không hoàn hảo

 Chị biết mình không hoàn hảo và tháo vát, chị biết mình có thể không hiểu hết người khác nên chị tâm niệm điều gì làm được bố mẹ vui mà trong khả năng thì làm. 



Ngày chị lấy chồng, chị 26 tuổi nhưng còn ngu ngơ lắm, chả biết gì. Bố mẹ, thầy cô, họ hàng, người quen đều bảo là rồi k biết con bé này ra đời sống sao. Lúc nào cũng chỉ biết cười, dễ tính đến ngây thơ. Từ ngày có chị, bố mẹ chưa từng đánh đòn vì chị rất ngoan. Chị cứ thế lớn lên, bố mẹ bảo gì nghe nấy. Đi học rồi đi làm. Đến lúc lấy chồng thì chị cũng được gửi gắm cho nhà chồng rằng cháu nó vụng về, ông bà thật lòng yêu thương dạy dỗ giúp tôi. 

Chị ít khi quan tâm là chị thông minh hay không, giỏi giang hay không, và không hề nghĩ có điều khiển được chồng hay không. Chị biết mình không hoàn hảo và tháo vát, chị biết mình có thể không hiểu hết người khác nên chị tâm niệm điều gì làm được bố mẹ vui mà trong khả năng thì làm. Chị thưa với mẹ chồng rằng chị vốn sống đơn giản và ít trải nghiệm, có gì mẹ cần mẹ cứ nói để chị làm hết khả năng, miễn mẹ vui. Lúc đầu mẹ cũng chưa quen, nhưng sau vài lần mẹ biết chị nói thật nên mẹ cũng làm như vậy. Chị không có tg rảnh rỗi nên chị không bao giờ tám chuyện. Ai hỏi gì chị cũng một mực con đều nhờ ông bà nội giúp mới được vậy. Sau này mẹ bảo chị là không đảm đang nhưng rất biết cố gắng. Chị luôn tâm niệm, bố mẹ là bố mẹ, báo hiếu còn chưa hết thì đừng so đo, như vậy còn gì là con người! Chồng chị ăn nói không giỏi cục tính nữa. Hay mắng chị. Mới đầu chị sốc lắm, cũng áp dụng đủ kỹ năng nhưng anh chẳng thay đổi. Chị lại nghĩ, anh ấy ra ngoài mệt mỏi, về nhà có vợ là ruột thịt, hiểu nhất, thân nhất nên vứt bỏ hết cả kiểu cách, thô lỗ thật thà. Chị thương anh hơn. Mọi người hỏi chị sao phải chịu vậy, sao dưới cơ chồng trong khi chị có kém cỏi gì đâu. Bạn bè xúi chị phải dạy cho ông chồng bài học. Nhưng chị thấy chồng chị tốt mà, chị ở nhà với anh em ruột, rồi bố mẹ cũng mắng mỏ, cũng cục cằn lúc này lúc khác, sao không giận, sao không bỏ nhau mà chồng đối xử vậy lại phải xử chồng, lại phải bỏ nhau. Là một gia đình, là máu mủ ruột thịt, sao phải thắng thua hơn kém, sao phải chơi trò tâm lý, sao phải chiến đấu khốc liệt để ta được hưởng thụ trên sự phục tùng của người kia. Lúc chị có con, chị tìm mãi mới được cô trông trẻ đến ở cùng. Chị nói cô đáng tuổi cô nên cháu coi cô như cô cháu, mình ở chung nhà giúp đỡ lẫn nhau. Bà cô ấy khó tính, lại thích xem thể thao, có hôm chị nhường cả 2 cái ti vi, 1 cho chồng xem phim hành động, một cho bà cô ấy xem giải đấu tennis. Chị nghĩ, bà cô bỏ nhà cửa đến ở với mình, cả ngày bế con chăm con cho chị, có mỗi niềm vui ở mấy cái giải thể thao mà còn giành cái ấy thì thật không đành lòng. Bà cô sau này bảo chị, không ở được với chị thì không ở được yên ổn với ai cả, mong sau này lại có cơ hội được ở cùng chị!

Bây giờ chị đã ở cái tuổi 4 chục đã qua mà 5 chục còn hơi xa, chị thấy người ta hô hào người phụ nữ hiện đại với nhiều tuyên ngôn lắm, nào là một đời là quá dài..., nào là cần quái gì đàn ông, tốt đẹp hầu hạ thì ở, không thì next, nào là cuộc chiến tâm lý để trở thành bà hoàng trong cuộc hôn nhân còn đàn ông chỉ là công cụ,... chị vẫn chọn yêu thương thật lòng, chân thành và thẳng thắn. Chị hạnh phúc thật sự khi chồng con và bố mẹ hai bên vui vẻ và tự nguyện làm điều đó.

Nhưng tuyệt nhiên không gồng gánh. Chị vẫn nói, điều quan trọng nhất là hạnh phúc khi làm, còn đã than thở với bản thân “sao phải khổ như vậy” thì dừng lại. Cuộc đời khá công bằng, ai bắt đâu, muốn có thành quả thì phải cố gắng không ngừng, có gì là dễ dàng. Tất nhiên, cũng có những người cố gắng mà không có kết quả, thậm chí bị chà đạp thì cũng nên nhìn lại và dừng lại nếu thấy mệt mỏi khổ đau. Nhưng tuyệt đối, nếu không có tình yêu và sự chân thành, mà tin vào mấy khẩu hiệu phụ nữ hiện đại gì gì đó thì sớm chỉ làm hại bản thân mình thôi!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến