Chồng ham mê cờ bạc, cá độ bóng đá, có nên ly hôn?
Chồng em là một người nghiện cờ bạc và cá độ bóng đá. Và rồi trong suốt những năm tháng yêu nhau và cả sau khi cưới, anh ấy đã chơi và thua nợ không biết bao nhiêu lần.
“Mẹ kiếm được nhiều tiền rồi bố cũng lấy hết của mẹ thôi” - Đó là câu cô con gái bé bỏng mới 5 tuổi nói với em như vậy.
Em xin chào các anh chị, các bạn trong nhóm ạ. Em năm nay 32 tuổi và đang có 2 em bé nhỏ. Em hiện đang cảm thấy rất bế tắc với cuộc hôn nhân quá nhiều vấn đề có thể nói là trầm trọng của mình, dù em rất muốn cứu vãn nó nhưng em đã cố gắng hết sức mình hơn 10 năm qua và giờ em cảm thấy có lẽ em đã hết sức lực rồi.
Em tự nhận mình là một cô gái có chút ngoại hình và có sự nghiệp riêng, hoàn toàn chủ động về kinh tế. Ai mới quen cũng nghĩ em hẳn có một cuộc sống an nhàn, sung sướng, được chồng yêu chiều, một phần vì nhìn em khá trẻ so với tuổi bởi em luôn cố gắng vui tươi, suy nghĩ tích cực và một phần vì em luôn giấu những nỗi khổ đau mà mình đang phải chịu đựng, chỉ có một hai người bạn thân nhất và gần đây là mẹ em mới biết về cuộc sống thật của em.
Và mọi nỗi buồn đau trong cuộc sống của em suốt hơn 12 năm qua đều chỉ xuất phát từ một người duy nhất, đó là chồng em.
Em gặp và yêu chồng em từ khi em mới bước vào cánh cửa đại học, có thể coi anh ấy là mối tình chính thức đầu tiên của em. Thực sự suốt quãng đời sinh viên cho đến khi ra trường đi làm, rồi cho tới khi cưới nhau, em luôn coi anh ấy là cả bầu trời, phần lớn mọi sự vui hay buồn trong cuộc sống của em đều từ anh ấy, em cảm thấy còn yêu anh ấy hơn cả bản thân mình. Em tập trung hết năng lượng của mình cho tình yêu và giải quyết những rắc rối do anh ấy mang lại, bởi sau vài tháng yêu thì em biết chồng em là một người nghiện cờ bạc và cá độ bóng đá.
Và rồi trong suốt những năm tháng yêu nhau và cả sau khi cưới, anh ấy đã chơi và thua nợ không biết bao nhiêu lần. Chồng em liên tiếp nhiều lần lấy đồ đạc trong nhà, từ xe ô tô, xe máy, đồ trang sức, mọi thứ có giá trị, thậm chí cả đôi nhẫn cưới của em đem cầm cố, cứ lấy ra rồi lại đem cắm vào, rồi còn vay mượn bọn xã hội đen rất nhiều tiền. Lần nào bố mẹ em cũng vì sợ con bị bọn xã hội đen xử lý, rồi thương con dâu và các cháu còn nhỏ, và vì sợ điều tiếng với hàng xóm láng giềng mà lại cắn răng trả nợ cho anh ấy. Tới nay bố mẹ em đã trả cho anh ấy nhiều tỷ đồng và giờ em đã không cho bố mẹ trả thêm bất kỳ khoản nào nữa, bởi anh ấy cũng không có dấu hiệu dừng lại, chỉ là không chơi to thì chơi nhỏ.
Còn về phần em, bao nhiêu tiền em kiếm được ngoài để chi tiêu gia đình thì phần lớn hoặc là bị chồng em lừa lấy mất, hoặc là em lại đem trả nợ cho anh ấy (khi thì tự nguyện, khi thì bị rơi vào tình thế bắt buộc, không trả thì ảnh hưởng tới công việc và gia đình). Chồng em thì ko có chút đóng góp nào về mặt kinh tế cả, từ khi cưới nhau em chưa bao giờ được biết đến một đồng tiền lương của anh ấy là thế nào, bởi kiếm được bao nhiêu anh ấy đem đổ vào cờ bạc cá độ hết. Anh ấy cũng chẳng có thời gian dạy con hay lo việc nhà vì mải mê vay chỗ nọ đập chỗ kia trả nợ chơi bời. Tất cả mọi việc trong gia đình đều đến tay em lo liệu. Công việc kinh doanh của em nhiều khi cũng áp lực và rất vất vả, em lại còn phải sống trong sự lo lắng, bất an, luôn đề phòng chồng lấy mất tiền, đồ đạc, của cải và mặc dù đã rất cảnh giác nhưng thật sự dù có đề phòng đến mấy mà người sống chung với mình đã muốn lấy thì sẽ có quá nhiều cách và nhiều cơ hội nhân những lúc mình sơ hở. Ngoài ra chồng em còn rất nóng tính, không vừa ý là cáu và quát em với các con ngay, trong khi em ngược lại, em chỉ thích nói năng nhẹ nhàng, lịch sự, văn minh. Mặc dù rất hạn chế cãi nhau trước mặt con, nhưng cô con gái lớn 5 tuổi của em đã cảm nhận được. Có lần em kể vui với con là đêm qua mẹ ngủ mơ mẹ kiếm được rất nhiều tiền. Vậy mà con lại nói với em rằng, “mẹ kiếm nhiều tiền nhưng rồi bố cũng lại lấy hết của mẹ thôi”. Em thương con vô cùng và cảm thấy mệt mỏi, kiệt quệ về cả thể chất lẫn tinh thần.
Hôn nhân của em chìm ngập trong nước mắt, những đêm khóc lóc đến sáng, những trận cãi vã, cả đánh nhau (em đánh anh ấy thôi) sau mỗi lần em phát hiện anh ấy lại lấy một đồ gì đó đem đi cầm cố. Em và cả gia đình anh ấy đã dùng đủ mọi lời khuyên, lý lẽ, cả hành động, nhu có cương có nhưng giờ thì em quá bất lực rồi. Người em cứ gầy mòn héo hon dù trước kia em khá xinh đẹp, khoẻ mạnh.
Hẳn mọi người sẽ thắc mắc tại sao em không ly hôn ngay một người chồng như vậy đi. Tất cả bởi vì em vẫn cứ yêu chồng em vô cùng, yêu vô điều kiện, và luôn cố gắng nhìn vào những điểm tốt của chồng em mà sống. Trong thâm tâm em biết chồng em cũng yêu vợ yêu con lắm, quan tâm, tình cảm với vợ, luôn ủng hộ những quyết định của em, luôn bảo vệ em và đứng về phía em khi có bất cứ ai chĩa mũi dùi vào em, hay những khi có thể là anh ấy mua cho em đủ mọi thứ không tiếc gì. Nhưng chồng em lại không đủ lý trí để vượt qua được cám dỗ của những tệ nạn xã hội xấu xa đó.
Nhưng bắt đầu từ 2 năm trước, chồng em dần thay đổi cách đối xử với em. Em mất lòng tin vào chồng nên luôn nghi ngờ và đề phòng anh ấy, và chồng em luôn lấy việc này làm lý do khiến anh tức giận và gây gổ với em. Dần dần, em nhận thấy sự hằn học trong đôi mắt anh ấy mỗi khi nhìn em, không còn tình cảm gần gũi và sự trìu mến như xưa nữa. Vợ chồng em trở nên xa cách dần, không còn tâm sự, chia sẻ, không còn những cái ôm hôn (trước đây vợ chồng em rất tình cảm, thường ôm nhau mỗi khi đi hay về, đi ngủ cũng nắm tay nhau cả đêm), sex thì chắc tháng được 1 lần vì em bị mất cảm xúc với chồng, cứ gần nhau em lại nghĩ đến những lúc anh ấy lừa em để lấy tiền, rồi lúc anh ấy quát em nên em không thể có cảm hứng và dần dần ko có ham hố gì chuyện chăn gối nữa nên thường tìm cách trốn tránh.
Một ngày nọ, em bỗng dưng nhận thấy em mới là người cần thay đổi, chỉ có em mới tự quyết định cuộc sống của mình có hạnh phúc hay không, chứ không phải là “bầu trời” kia. Em học cách yêu bản thân mình, không suy nghĩ nhiều đến chồng em nữa, em tập gym, tập đàn, đi chơi với bạn bè nhiều hơn, lấy công việc và con cái làm niềm vui và bớt quan tâm tới chồng em như trước, hầu như em cũng không giao tiếp gì với chồng em nữa ngoài những việc chung bắt buộc phải nói. Em cũng giữ tiền mình kiếm được một cách chặt chẽ hơn dù thi thoảng vẫn bị chồng em lừa lấy được. Em vẫn cứ nghĩ rằng cứ sống thế này cũng được chứ cũng ko đủ can đảm ly hôn vì thương chồng và muốn các con có gia đình đầy đủ dù bố chúng không đóng vai trò gì trong gia đình ngoài việc thi thoảng chơi với các con. Tuy nhiên trong lòng em vẫn luôn có một sự trống trải, cảm giác thèm được yêu thương, ôm ấp, vỗ về.
Thời gian gần đây, khi em càng biết nghĩ cho bản thân hơn nữa, thì em lại càng khao khát được yêu thương, nâng đỡ tinh thần và những bản năng phụ nữ bên trong em bỗng nhiên như bùng cháy. Em muốn được sống cho bản thân mình, được yêu, được quan tâm, chia sẻ. Em nghĩ nhiều đến việc ly hôn hơn. Mẹ em và những người bạn thân cũng luôn khuyên em hãy ly hôn sớm vì cảm thấy quá thương em. Mọi người luôn nói rằng lẽ ra em phải xứng đáng có được người chồng biết trân trọng mình và không muốn em bỏ mất cơ hội khác trong cuộc đời, vì tuổi trẻ cũng không còn bao nhiêu nữa.
Trước thì em không nghĩ vậy nhưng giờ em lại muốn như thế, muốn nghĩ cho bản thân mình bởi em cũng vì chồng em quá quá nhiều rồi. Muốn là vậy nhưng em không thể quyết định được vì em vẫn còn yêu chồng em, thương anh ấy, lo rằng nếu không có em anh ấy sẽ sống làm sao, lo anh ấy sẽ sa ngã hơn nữa, nhưng nghĩ kỹ thì dù có ở với em như thế này anh ấy cũng chẳng hề tốt lên. Em cũng khó quyết định nữa là vì em rất thương bố mẹ chồng em, em cảm thấy em là nguồn hi vọng duy nhất của bố mẹ trong việc giúp chồng em tốt lên, mà gia đình chồng em thì quá tuyệt vời với em.
Em muốn hỏi các anh chị hay các bạn đã từng trải qua cuộc hôn nhân tương tự như em, rằng phương án 1 là em nên sống như bây giờ, tập trung lo cho công việc và cho các con, mặc kệ chồng em đi để giữ cho các con một gia đình có bố có mẹ, và tiếp tục cố gắng kiên trì biết đâu chồng em thay đổi? Hay theo phương án 2 là em nên quyết tâm chấm dứt càng sớm càng tốt dù có thương chồng em hay các con đến mấy, em nên nghĩ cho chính bản thân mình nhiều hơn và đón chờ những cơ hội mới xứng đáng hơn?
Em rất cảm ơn vì các anh chị, các bạn đã dành thời gian đọc một bài tâm sự quá dài của em ạ!
Nhận xét
Đăng nhận xét