Hành trình để trở nên hạnh phúc

 Hành trình để trở nên hạnh phúc. 12 năm về trước, tôi đã dũng cảm chấm dứt mối tình 6 năm của mình bằng một quyết định chóng vánh đến bất ngờ.



Bất ngờ hơn bởi, mối tình ấy ngay từ khi bắt đầu, với những rào cản về khoảng cách địa lý, rào cản gia đình, rào cản thu nhập thì ai cũng đều trông chờ đến 1 cái kết thúc dở dang hơn, chứ không phải bằng một chữ ký vào trang giấy A4. 

Kết hôn xong, ngoài hai trái tim yêu nhau, chúng tôi không có bất cứ thứ gì trong tay, không vốn liếng, thu nhập gần như bằng 0. Anh không xin được việc, còn tôi, tuy làm trong một công ty lớn nhưng mức lương của đứa sinh viên mới ra trường, chưa chạm tới 6 con số, cuộc sống của chúng tôi, có ăn là may. Không dám mang bầu, không dám sinh con vì…làm gì có tiền, tiền ăn còn chưa đủ lấy đâu ra tiền nuôi con, lý do mà chỉ có hai đứa chúng tôi hiểu.

Anh bươn chải hết công việc này tới việc khác, đi sớm về khuya, thậm chí làm thêm trắng đêm, nhưng chưa một lần kêu than. Lần đầu tiên trong đời, một đứa con gái vốn dĩ được nuông chiều, thích gì được nấy bị "khổ". Nhưng Tôi vẫn quá vô tư, vô lo, vẫn ỷ lại vào anh như một lẽ tất yếu. Chúng tôi đã dựa vào nhau, yêu thương nhau, tin tưởng nhau tuyệt đối như thế. 

Hai năm sau, tôi có bầu, cũng là lúc biến cố lớn nhất cuộc đời đến với tôi. Bầu 6 tháng, cũng là lúc biết tin, bố bị bệnh nặng. Luôn tỏ ra mạnh mẽ vô cùng để không phải để ai trong gia đình phải lo lắng thêm, nhưng biết bao lần, trốn vào nhà vệ sinh khóc sưng mắt rồi đi ra.

Ngày vào viện sinh, cũng là ngày bố phải xạ trị, đau đớn lắm. Mẹ ở viện trông bố, vừa lo lắng cho chồng, vừa lo lắng cho con gái út lần đầu sinh con, lại gặp cảnh khó sinh. Rồi Con chào đời, ngạt ối, phải đưa đến phòng CSĐB. Giọt nước mắt rơi lúc đó, thương bố, thương con và thương chính bản thân mình.

Sinh con xong về nhà, mẹ con tự chăm nhau, có những hôm ôm con khóc, quay vội bát cơm nguội ăn mà nước mắt trực chào. Lấy đâu cơm canh nóng hổi. Cố dặn lòng phải mạnh mẽ lên! Nhưng không thể, vừa sinh con xong, bố luôn trong tình trạng cấp cứu, chồng đi vắng, … một mình với những tủi thân, nước mắt cứ thế rơi thôi. Nhiều hôm con khóc, mẹ khóc. Hóa ra trầm cảm sau sinh là có thật.

Ngày bố tỉnh, bố thương con, thương cháu, dù đau đớn vẫn cố đến để thăm cháu, nhưng nhất quyết không dám bế cháu vì lo cho cháu. Cái hình ảnh bố gầy gò ngồi đó, nhìn con, nhìn cháu, như một nỗi ám ảnh không bao giờ nguôi với tôi. 

Rồi một buổi sáng 3 tháng sau sinh, khi đang cho con ăn, chồng gọi điện về bảo em gửi con đi rồi vào viện chơi với bố một chút. Không mảy may suy nghĩ, tôi vội bộ quần áo, gửi con rồi chạy vào viện, nhưng không kịp nữa rồi.  Bố không tỉnh táo nữa. Ba chị em ngồi trên chiếc xe cấp cứu đưa bố về quê. Về nhà rồi, bố vẫn không tỉnh dậy. Và rồi, dù làm gì đi nữa, bố mãi mãi không tỉnh dậy, để đứa con gái út bón cho bố ăn nhãn nữa.

Biến cố lớn nhất cuộc đời đến khi còn chưa kịp thoát khỏi tình trạng trầm cảm, và lại là nỗi đau đớn nhất cuộc đời tôi hơn nữa là, khi ấy, bố vẫn không ngừng thương và lo lắng tôi. Có lẽ vì vậy, khiến tôi phải thay đổi. Nhiều năm sau đó, tôi không còn khóc nữa. Bằng một niềm tin mạnh mẽ nào đó, tôi kiên cường vượt qua những sóng gió cuộc đời. 

Tôi đã học, làm, học, làm liên tục, để phát triển, để khiến mình tốt hơn mỗi ngày. Tôi đã làm đủ thứ nghề, kể cả đi ship, cày ngày cày đêm, tranh thủ từng khoảng trống thời gian, lúc người khác nghỉ ngơi tôi vẫn kiên trì làm, hoàn toàn không có ngày nghỉ hay thời gian nghỉ ngơi.

 Có những thời điểm, vợ chồng ôm nhau mà thương nhau quá đỗi, sao thấy cuộc đời mang đến nhiều chông gai quá. Nhưng người đàn ông luôn bên cạnh tôi, đã cùng tôi trải qua bao sóng gió, cuối cùng, từ hai bàn tay trắng, thậm chí nợ cả tiền ăn, tôi lần lượt có được tất cả những thứ tôi muốn, theo đúng hệ giá trị yêu thương. 

 Vậy nên là, dù xuất phát điểm của bạn thấp thế nào, có những rào cản hay nỗi đau nào, bạn không dám bước qua nó thì bạn không thể thay đổi được. Hãy hành động, hãy dám thực hiện giấc mơ của mình, bắt đầu sống cuộc đời có ý nghĩa nhé các bạn!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến