Điều chỉnh tâm lý trẻ sau khi bố mẹ ly hôn
Chủ đề này đã được bàn đến rất nhiều, em cũng học được nhiều kinh nghiệm rồi. Nhưng quả thực áp dụng vào thực tế là điều vô cùng khó.
Nhà em có 2 bé: gái 6 tuổi và trai 3 tuổi. Bố các cháu rất yêu chiều và quan tâm các cháu, đó cũng là điều may mắn của các con em sau khi bố mẹn chia tay. Tuy nhiên sự yêu chiều của bố cháu nhiều lúc làm em cảm thấy khó chịu, ví như: cứ bố đón là đưa đi chơi, thích đồ chơi là mua cho, ăn kẹo, bánh, đồ ăn vặt rất nhiều, suốt ngày xem tivi, điện thoại . Chiều nào đón con đi học về kiểu gì cũng mỗi đứa 1 cái kẹo ngồm ngoàm hoặc đồ chơi cầm tay.
Bạn lớn nhà em năm nay vào lớp 1, bạn ấy bị tăng động giảm chú ý, kém tập trung và lười học. Từ sau tết em đang cố rèn cho bạn ấy thói quen tối tối ngồi vào bạn học đọc,học viết, nhưng bố cháu thích là đón, không quan tâm chuyện con học hành. Em nói thì bố cháu bảo con còn bé, học hành áp lực gì sớm. Lúc cháu 2 tuổi có biểu hiện chậm nói, không tập trung, tăng động, không giao tiếp, khôgn chơi với các bạn, em nói bố cháu cho đi khám, bố cháu gạt đi nói em ko biết gì. Tự e cho đi khám, rồi tự em cho đi can thiệp sớm để bạn ấy có thể hoà nhập như bây giờ là cả 1 sự nỗ lực rất lớn của 2 mẹ con. Em biết con em chậm hơn các bạn nên luôn cố gắng dành thời gian rèn luyện sớm và kỹ hơn các bạn, cũng chỉ mong muốn cháu có thể hoà nhập bình thường thôi.nhưng bố cháu ko bao h biết những điều đó, luôn nghĩ rằng kệ nó đến đâu thì đến, lúc thấy con nhà người ta nhanh nhẹn, giỏi giang hơn con mình lại quay ra nói em bảo làm sao đi...em thật chẳng biết nói sao, cứ kể lể lại tưởng kể công, nhưng lúc em bảo phải có quá trình rèn luyện thì không nghe.
1 điều nữa là bố cháu hay nhậu nhẹt, có khi còn mang cả con theo để tụ tập nhậu nhẹt, hoặc say là sang đón về, em thực sự không thích, mà nói bố cháu không được.
2 bạn nhà em cực kỳ quấn bố, một phần vì không sống với bố nên lúc nào được gặp là bám lấy, không được mẹ cho sang bố là khóc cực kỳ tủi thân, làm em cũng thương con theo, 1 phần nữa là ở với mẹ thì mẹ yêu cầu phải học bài, mẹ không cho xem tivi nhiều, mẹ yêu cầu phải làm việc nhà và mẹ nóng tính là sẽ cáu gắt.cái này em biết em sai, nhưng quả thực nhiều lúc em không thể kiềm chế nổi. Cứ nhìn con khóc lóc đòi sang bố, mặc cả từng tí một để sang bố, hỏi nghìn câu mỗi ngày lúc nào bố đón...mà em trả lời nhiều vẫn không thoả mãn được là em cáu. Em biết điều con em mong mỏi nhất là được sang ở với bố luôn.mà thực với sự thoải mái của bố cháu, em không dám giao hẳn con sang.chỉ sợ lớn lên sẽ ko bảo đc con.và nữa là sự voi tư,vô tâm của bố cháu khi cứ mang con đi tụ tập,nhậu nhẹt,bất chấp với ai và ở đâu.bao nhiêu nguy hiểm có thể xảy ra với con, em thực sự rất lo, còn bố cháu thì không, nghĩ bình thường chả sao cả.
Nhưng cấm cháu gặp bố thì không được, em vẫn luôn tạo điều kiện để bố con gặp nhau bất cứ lúc nào trừ lúc say và con học bài nhưng quả thực không tránh được, bố cháu thích là làm còn cháu thấy mẹ cấm không cho sang là khóc lóc tủi thân.
Người làm mẹ như em lúc nhìn thấy con khao khát bố,mong mỏi được ở với bố từng tí một quả là rất đau lòng, em không biết phải làm sao để điều chỉnh được tâm lý của em khi bố cháu chiều cháu quá, hoặc điều chỉnh tâm lý con em khi mẹ không cho sang bố, quả thực là khó khăn, em đối mặt với nhiều chuyện rồi mà với 2 đứa con em lúng túng quá.
Nhận xét
Đăng nhận xét