Lạt mềm buộc chặt
Dù bạn có tài giỏi hay thông minh đến đâu, thì cũng hãy là một cô gái "ngây ngô khờ dại" khi cần trong mắt đàn ông.
Tôi không nói bạn phải thật sự dại khờ theo nghĩa đen như con dở vậy. Giả vờ "dại khờ" là chiêu mà phụ nữ thông minh áp dụng để thu trọn lòng tin yêu của người đàn ông bên họ.
Đặc biệt là ai đang cảm thấy tình cảm vợ chồng không mặn mà thắm vị, hoặc đang yêu mà chưa tới ngưỡng được yêu thương hết mực, thì đây là những điều t muốn chia sẻ:
Người đàn ông họ rất mong muốn chúng ta lúc nào cũng ngây ngô, dại khờ, tinh khôi mà thôi, đừng có cái gì cũng tỏ ra ta đây hiểu biết.
Nói tới đây nhiều người nói rằng "như thế có khác nào giả tạo, sao cứ phải diễn xuất để làm gì? Sống như chính mình có phải đơn giản hơn nhiều không? Thô mà thật cho lành".
Vâng nếu bạn sống như chính bạn như những gì bạn đang làm mỗi ngày mà bạn thấy hạnh phúc trọn vẹn thì t không có gì để nói, thật sự mừng cho bạn và bạn cũng có thể bỏ qua bài viết này.
Ở trước mặt chồng, hãy tập lúc nào cũng ngây thơ lắm cơ nhưng thật ra là đang TỎ RA NGÂY THƠ! Và đàn ông họ thích thế! Mà thật ra họ cũng không phân biệt được lúc đó mình có ngây thơ thật hay không. Nó là một cú lừa cực kỳ ngoạn mục. Chỉ cần đôi mắt sáng trong nhìn anh như một thiên thần, chạy lon ton ra ôm lấy anh khi anh làm về. Anh chăm sóc bạn thì cảm ơn như thể đó là một việc rất có ý nghĩa với bạn. Bịt mắt anh từ sau lưng và nhí nhố thì thầm: "Đố nhà ngươi đoán được ta là ai". Thỉnh thoảng tủm tỉm cầm tay anh và xuýt xoa "Anh có biết đâu là nơi em yêu thích nhất hông?" Khi anh hỏi Ở đâu? thì nhìn thẳng vào mắt anh "Là ở trong vòng tay anh đó. Là nơi an toàn và ấm áp nhất trên đời luôn đấy." Tôi thề với bạn dù cho anh ta có đáp lại: "hôm nay ai nhập vậy?" hay "làm gì nay sến dữ vậy/ có uống lộn thuốc ko? Bà đang bệnh hả?" Thì cả ngày hôm đó hình ảnh bạn cùng với câu nói đó sẽ luẩn quẩn trong đầu làm họ thích thú lạ lùng. Họ cảm thấy mình thật vĩ đại và mạnh mẽ, hãnh diện vô cùng khi bản thân có thể làm chỗ dựa cho một người phụ nữ, mang lại cho cô ấy cảm giác an toàn.
Tôi thấy các bạn vẫn đang diễn xuất mỗi ngày đó thôi vậy mà đối với người đàn ông bên cạnh mình thì lại ngại diễn! Đó mới là điều khiến bạn thua thiệt.
Nhìn vào thực tế đi, chúng ta đi làm, tiếp xúc ngoài xã hội mỗi ngày, gặp gỡ khách hàng, sếp, đồng nghiệp, cô bán hàng rong... dù bạn có ưa hay ghét họ thì bạn cũng bày ra một gương mặt tươi cười thân thiện đến "giả trân" mà bạn không tính đó là diễn xuất hả? Chưa kể ai làm kinh doanh chạm mặt những vị khách trái tính trái nết làm khó làm dễ như cơm bữa mà bạn còn phải cúi người xin lỗi, nhận sai hết để chiều lòng khách hàng. Thậm chí họ có sai hay quá đáng đến đâu,bạn vẫn phải hạ giọng nhẹ nhàng nhập vai một người chăm sóc khách hàng tận tuỵ, chuyên nghiệp. Vì bạn hiểu được họ là người mang lại miếng cơm cho bạn, tranh cãi với họ chỉ thiệt phần mình: 1 là ĐÚNG, 2 là HẠNH PHÚC/BÌNH YÊN. Đừng tham lam!
Ở đời mà, cái gì cũng vậy thôi, muốn cái này thì phải mất cái kia, chứ ai đời vừa muốn trách móc hờn dỗi đòi hỏi cãi vã lại vừa muốn người ta yêu thương mình thì... (mà còn coi đó là lẻ đương nhiên nữa thì t thua luôn nhé)
Giao tiếp là vấn đề quan trọng nhất, không chỉ trong tình cảm mà còn trong tất cả các mối quan hệ. Bởi vậy, đừng nói mà không biết nghĩ. Vì một câu nói có chiều sâu thôi sẽ khiến chàng dao động, hăng say lao động cả ngày không mệt mỏi. Nhưng đôi khi chỉ vì một câu nói rỗng tuếch là làm chàng chán chường mệt mỏi, chả muốn lao động gì nữa, không muốn giúp đỡ, không muốn làm việc, không muốn lắng nghe, không muốn bị phiền! Nên người ta mới chọn cách im lặng, mặc kệ, bỏ đi.
Vứt cái quan niệm nhịn là nhục đi, cũng không có chuyện nhường là lép vế đâu. Đừng có cố gắng làm rõ mọi chuyện cho ra ngô ra khoai. Đó không phải là cách để đàn ông nể phục, mà chỉ là một người phụ nữ thiếu sức hút mà thôi.
T luôn tự nhủ với bản thân phải đóng đinh trong đầu nguyên tắc: cái gì chúng ta không muốn nhận thì chúng ta không nên cho đi. Đừng vì lỗi lầm của đàn ông mà có thái độ tra hỏi, kết tội, phán quyết họ. Họ chẳng những không thấy họ sai nữa, mà lại cảm thấy người sai ở đây chính là bạn đó, ý chí đàn ông không cho phép họ hạ mình và nhận lỗi trước một người đàn bà đang phát tiết ra những tức giận và hạch sách lên họ bằng một thái độ thiếu tôn trọng và làm quá vấn đề.
Là phụ nữ với nhau, tôi biết bạn không làm quá, t biết đó là cách bạn cho anh ta thấy bạn đang uất ức trong lòng, bạn đang chịu đựng và đang rất cần một sự yêu thương. Nhưng vì bạn đang tức giận, bạn không thể nhìn ra hình ảnh bạn lúc đó, đáng sợ đến thế nào, thiếu thốn và thảm hại tới mức nào đâu! Tôi biết là rất khó để bạn có thái độ nhẹ nhàng từ tốn trong lúc biết anh ta đang làm lỗi với mình, nhưng thật sự đó là điều bạn phải học để làm cho được, bằng mọi giá, bằng mọi thủ đoạn và bằng cả bản lĩnh, dẹp nó đi, tiết chế đi, đừng nghĩ từ tốn dịu dàng là lép vế, là thua. Tôi sẽ cho bạn một ví dụ chứng minh ở phần sau.
Đừng có bao biện với t rằng do bạn NÓNG TÍNH, bạn cộc tính hay không kiềm chế được. Cho tôi xin đi, tôi thấy đó là cái lý do ngụy biện dở nhất trong tất cả những lời ngụy biện. Mình làm sai thì mình nhận và đừng kèm theo sự ĐỔ THỪA cho tính cách, cảm xúc. Là con người ai mà không biết nóng tính? Ai sinh ra cũng có hỷ nộ ái ố hết, ai cũng có cảm xúc như ai thôi. Chẳng lẽ bạn biết nóng tính còn người khác không biết nóng hay sao? Người ta cũng như bạn thôi, quan trọng là họ không để lộ nó ra, họ không bị lấn át bởi cái cảm xúc vô thường đó. Con người ta hơn nhau ở cái việc họ kiểm soát cảm xúc của mình tốt đến đâu. Một số người, bạn thấy họ rất ôn hòa và không bao giờ bạn thấy họ nổi nóng. Họ không cộc tính là vì họ biết cách kiểm soát ngọn lửa nóng giận đang cháy ở trong họ, họ dập lửa trước khi để nó bùng phát ra bên ngoài, đơn giản là vì người ta có tri thức và ý thức để kiểm soát tốt điều đó, người ta không để lộ nó ra. Người ta biết cách xử lý thật sáng suốt là trong tình huống đó mình phải suy nghĩ như thế nào để bản thân mình không tiêu cực, phải nhận thức ra sao để giải tỏa những cảm xúc xấu ảnh hưởng đến mình, cho nên người ta quyết định không biến thành một người cộc cằn thô lỗ mà thôi! Nhớ cho kỹ điều này, chúng ta đều có đủ buồn, vui, yêu, hận! Người khác làm được thì bạn cũng có thể làm được như họ. Chứ không phải bạn là người như vậy. Chúng ta không được phép tự cho mình cái quyền là" Ờ em là vậy đó, chịu đc thì chịu ko chịu đc thì chịu, E nóng tính nên E hay như thế"
Làm ơn đi, nếu bạn cứ nghĩ bạn là người như vậy và mọi người phải chấp nhận bạn chứ bạn không phải thay đổi, thì tôi nói thẳng nhé! Bạn sẽ không bao giờ tiến bộ được. Tất cả những điều đó là một dạng năng lực chứ không phải bẩm sinh mà có. Nó là một quá trình luyện tập và trải nghiệm đầy sâu sắc và kỳ công để hình thành nên loại năng lực nâng tầm một người lên một đẳng cấp cao hơn những người khác. Vâng, xin nhắc lại nó là năng lực và nó có thế tập được! Nhưng không đơn giản là tập ngày 1 ngày 2. Vì thế, chúng ta, tuyệt đối không dùng lý do đó để cho phép mình có những giận hờn, oán trách, gắt gỏng, nhăn nhó, than vãn, chì chiết, đòi hỏi sự quan tâm,... và những hành xử thiếu tích cực tương tự.
Nổi giận là bản năng, kiểm soát nó là bản lĩnh! Bản năng thì ai cũng có, chứ bản lĩnh thì chưa chắc !
Đôi khi rơi vào tình huống khiến chúng ta phải bận lòng, cảm xúc nuốt hết lý trí rồi thì lấy đâu mà kiếm chế, t hiểu lúc đó bạn không thể suy nghĩ được gì hết thì cái duy nhất hãy làm là im lặng đi, chờ khi cơn đó qua đi rồi bình tâm lại, không biết làm gì nói gì lúc đó thì cũng làm ơn im lặng đi. Giận cách mấy cũng im lặng đi, đừng làm ra vẻ đang ấm ức đang chịu đựng nữa (mặc dù t biết bạn đang chịu đựng thật). Bộc phát chẳng giúp được gì mà còn làm mình khó chịu thêm, hại cái thân, đau lòng thêm, rồi nhận lại sự thờ ơ, bỏ đi, lại càng hụt hẫng, vậy bộc phát cho đã làm chi không biết ? Sự tức giận chưa bao giờ là cách để giải quyết mẫu thuẫn.
Ví dụ trong tình huống anh ta nói dối, và mình biết anh ta nói dối.
Nhu nhược tức là làm như mình không hề hay biết gì hết, lẳng lặng bỏ qua và cũng không làm lớn chuyện.
Đa số sẽ chọn cách làm rõ vấn đề, không muốn nhịn, cảm thấy mình bị anh ta coi là con ngốc và đòi giải quyết, hỏi cho ra lẽ "tại sao lại nói dối tôi? Tại sao không thừa nhận? Sao đối xử với tôi như vậy. Đừng hòng qua mặt tôi, tôi biết hết rồi" Rồi moi ra đủ bằng chứng tố cáo tội lỗi của người ta.
Cả hai đều không phải là cách. Khi tôi ở trong trường hợp tương tự. Tôi không bao giờ hành xử như thế. Nhớ lần đó tôi kích thích sự tò mò của đối phương đồng thời nâng cao họ lên
- Anh ơi, có chuyện này em muốn hỏi anh quá cơ!
- Chuyện gì thế? (99% đàn ông khó lòng vượt qua sự tò mò)
- Theo anh thì anh có cảm giác như thế nào nếu một người mà anh rất tin tưởng ý, một người rất quan trọng với anh, đột nhiên anh phát hiện người đó nói dối anh, anh có nghĩ là anh sẽ tha thứ cho họ hông
( lúc này đàn ông sẽ không nói dối vì họ đang ở vị thế giúp người phụ nữ giải quyết vấn đề, hơn nữa họ cảm thấy lời nói của họ lúc này được coi là quan trọng vì tôi đang xin ý kiến của họ cũng là để họ thể hiện bản lĩnh đàn ông của mình)
- Còn tuỳ. Dựa vào lý do nói dối và tình huống. Anh sẽ xem xét lời nói dối có nghiêm trọng và có tác hại gì không (anh trả lời tôi)
- Làm sao anh biết được nó có tác hại hay không? Mà anh này, lỡ đâu anh thấy nó có tác hại rất lớn và điều đó khiến anh rất buồn trong khi người nói dối anh lại cho rằng lời nói dối đó là hoàn toàn vô hại và không có gì to tát? Thì anh vẫn sẽ thông cảm và tiếp tục tin tưởng tuyệt đối vào họ được nữa hay không?
(Tôi vẫn dùng ánh mắt ngây thơ trong trẻo đó hỏi lại anh)
Không ngoài dự đoán của tôi, anh sững người, sắc mặt tái mét hẳn đi, ánh mắt đang nhìn tôi lập tức quay sang hướng khác. Anh im lặng.
Đúng vậy, trong trường hợp này tôi không nghĩ anh có thể nói được gì.
Đấy, mình đang trách họ nhưng lại không trực tiếp trách họ mà cũng có thể chạm đến tim đen của họ, để họ chăm chú lắng nghe mình và tự nhìn nhận bản thân. Tôi dùng cách này trị anh khi tôi muốn anh đứng ở vị trí của tôi rồi cảm thấy tội lỗi đầy mình mà không cần tôi phải thốt ra một lời nói nặng nào,!không một câu kết tội, không một sự đay nghiến nào! Nhẹ nhàng mà thâm sâu.
Thật là từ đó trở đi, anh hoàn toàn không bao giờ nói dối tôi bất cứ điều gì dù là nhỏ nhặt. Ngược lại anh càng tôn trọng tôi hơn và đặt cảm xúc của tôi lên hàng đầu mỗi khi anh làm chuyện gì đó.
Tôi gọi đây là cách mạnh mẽ một cách yếu đuối, hoàn toàn không làm tổn thương sự nam tính của người đàn ông, không xúc phạm họ, nhưng lại đạt được điều tôi muốn, đồng thời khiến họ toàn tâm toàn ý tự thấy có lỗi và tự động sửa chữa lỗi lầm. Sau hôm đó t cũng ko nhắc lại chuyện đó them lần nào nữa và cũng không bới móc nó ra ở lần sau.
Đừng chỉ nhận mà không đáp lễ! Bạn chỉ nhận những cái bạn cho đi. Bạn cho người ta sự ngọt ngào thì mới mong nhận lại sự ngọt ngào và ngược lại! Tình yêu và nuông chiều đàn ông dành cho bạn hôm nay đây, lần sau người ta có làm điều đó cho bạn nữa hay không tuỳ thuộc vào thái độ cư xử lần này của bạn!
Nhận xét
Đăng nhận xét