Tôi bỗng dưng trở thành người thứ 3, đầy xót xa ...
Người thứ 3 thì luôn đáng trách và đáng bị lên án đúng không? Mình không biết mình là ai giữa cuộc đời này, có phải là người thứ 3 bất đắc dĩ đáng thương tội nghiệp hay không?
Mình là cô gái đã qua 1 đời chồng, vì ko hợp nhau nên sau khi kết hôn được 2 năm thì vợ chồng mình ly hôn trong văn minh, không có gì ràng buộc.
Sau đó 1 năm, mình quen anh. Nói 1 chút về anh, anh là 1 người đàn ông đẹp trai, giỏi, có chút địa vị trong xã hội, anh học cao, sự nghiệp thăng tiến rất nhanh, anh hài hước và sống rất tình cảm, chân thành. Nhưng có 1 điều ko biết gọi là ưu điểm hay khuyết điểm, là anh cực kỳ có hiếu và luôn đội cha mẹ lên đầu. Đối với anh cha mẹ là người quan trọng nhất và cha mẹ muốn gì a sẽ răm rắp nghe theo.
Trước khi đến với mình, anh từng trải qua 3 mối tình, mỗi người kéo dài 3 năm nhưng vì ba mẹ a ko thích người đó nên a chia tay. Khi còn làm bạn bè bình thường, anh từng tâm sự với mình "anh sống là sống cho ba mẹ anh, ba mẹ a muốn a thế nào, a sẽ làm thế ấy, a lấy vợ là lấy cho ba mẹ a, ba mẹ a ko ưng ai a sẽ bỏ người đó, nếu có 1 ngày ba mẹ a dẫn về nhà 1 người con gái và nói a phải cưới ng này, a sẵn sàng làm tất cả để ba mẹ a vui".
Mối quan hệ của mình và a nó lớn lên từng ngày rất rất tự nhiên, chúng mình hợp nhau từ món ăn, đến bài hát, và sở thích, hợp nhau như thể cả 2 là 1. Chúng mình ở cùng nhau, đi làm cùng nhau, cùng nhau nấu ăn, cùng nhau tắm, và sex mỗi ngày. Chúng mình hòa hợp như 2 mảnh ghép khít vào nhau. Anh yêu mình, và mình cũng yêu anh. Anh nói mình là người đặc biệt nhất với a trước giờ, là người anh yêu và tôn thờ nhất nhất, a không muốn mất mình dù bất cứ lý do gì. Mặc dù xung quanh a có biết bao nhiêu người con gái vây quanh, nhưng a luôn dành cho mình 1 tình yêu chung thủy nhất. Mình đã cảm nhận và tin là như vậy. Mình đã từng rất hạnh phúc ...
Rồi chuyện gì đến cũng đến, ba mẹ a từ chối mình. Lý do là vì mình đã 1 đời chồng, chỉ vậy thôi. Nhưng lần này a ko bỏ mình, anh xin mình cho a thời gian để thuyết phục ba mẹ. Thời gian cứ trôi qua, mình và anh đã ở cùng nhau được 5 năm và có 2 đứa con (1 trai 1 gái), nhưng ba mẹ a vẫn tuyệt nhiên không chấp nhận mình cũng như không nhận cháu.
Năm ấy, ba a lâm bệnh nặng và ông không còn sống được lâu, ông bảo vì a chưa lấy vợ sinh con nên ông không yên lòng, muốn thấy a yên bề gia thất, và chỉ hôn cho a với 1 người con của bạn ông. Mẹ a thì đòi tự tử nếu a khôgn chấm dứt với mình. Anh nói a phải về cưới vợ cho ba mẹ a yên lòng, a xin mình tha thứ, anh khóc, mình khóc, thế giới sụp đổ, đầy đau đớn.
Những ngày sau đó là địa ngục của mình, mình như mất cả thế giới, tuyệt vọng và chán nản. Còn anh suốt ngày say xỉn, xỉn vào anh lại tìm đến mình và ôm mình khóc.
Anh nói a chỉ lấy vợ cho xong nghĩa vụ với ba mẹ, cho ba anh yên lòng nhắm mắt, cho mẹ anh yên tâm, anh hứa anh vẫn sẽ ở bên cạnh 3 mẹ con mình, vẫn yêu thương, chăm sóc và chu cấp ...
Không lâu sau đó, anh lên xe hoa, cô dâu ấy không phải là mình. Rồi a vẫn qua qua lại lại với 3 mẹ con mình ko khác gì ngày trước, có khác chăng đêm về nhà a làm chồng người ta.
Mình bỗng dưng trở thành người thứ 3, đầy xót xa ...
Rồi mình phải sống trong bóng tối, không được cùng nắm tay a bước ra phố hiên ngang như trước nữa, làm gì cũng lén lút vì sợ bị vợ a phát hiện.
Mình ko biết người thứ 3 này có sai ko? Mình không hề muốn làm tổn thương người phụ nữ khác, nhưng mình không thể buông bỏ được anh, mình yêu anh hơn bản thân mình, và con mình cũng cần có cha.
Mình phải làm sao đây???
Nhận xét
Đăng nhận xét