Câu chuyện sửa chữa hôn nhân của cặp đôi ai nhìn cũng khen hạnh phúc
Nhìn hình ảnh cuộc sống gia đình mình hiện tại có lẽ mọi người nghĩ lúc nào mình cũng thật hạnh phúc nhưng sự thật cũng đã có lúc mình cảm thấy chông chênh, mất phương hướng, không biết mình muốn gì, thứ mà có thể nói ra mọi người sẽ nghĩ “sướng quá hoá rồ”.
Part 1: CHUYỆN CHĂN GỐI – SỰ TỰ TI GIẾT CHẾT TÌNH YÊU
Đó là sau khi sinh bạn thứ 2, mỗi đứa ở một phòng, mình thì bận chăm em bé nhỏ, chồng mình chơi với em lớn. Mình tự ti về mọi thứ....
Đầu tiên là sự tự ti với cái bụng khổng lồ, ngấn mỡ sau khi tăng gần 20kg. Mình thậm chí đã tìm đủ tư thế khi nằm cạnh chồng, hết nghiêng, ngửa, nín thở, cong mông ... mà mỡ vẫn chảy tứ tung, mất tự tin khinh khủng. Thế nên mỗi khi ..., thay vì thả lỏng để cảm xúc thăng hoa thì trong đầu mình chỉ nghĩ 1 vấn đề duy nhất “Anh có chê mình béo không?”
Mình từ một người rất thích được anh ôm, thích rúc vào nách, thích anh vòng tay qua ôm, thơm lên trán thì giờ lúc ấy mình sợ cả những điều đó, vẫn là hai chữ “tự ti” vì sợ anh chạm vào đâu cũng là mỡ….
Nếu ai đã từng trong hoàn cảnh như mình, chắc mọi người sẽ hiểu.
Anh có chê mình không?
Không!
Anh chẳng bao giờ chê mình cả. Thậm chí còn động viên rằng em sinh xong vẫn rất đẹp, anh vẫn yêu thương mình như trước, vẫn ân cần như trước, thậm chí còn tinh tế hơn. Thế nhưng, càng như vậy, sự tự ti trong mình càng dâng lên.
Mình sợ cả những cái ôm, sợ cả việc anh nằm cạnh…. Nếu như trước đây, không nằm cạnh anh mình rất khó ngủ, thì thời gian đó, mình đều tìm cớ để ngủ trước với con, anh có vào nằm cùng, vòng tay qua mình cũng sẽ gạt ra, thậm chí, mình còn đặt con ở giữa để… không có chuyện gì xảy ra….
Khoảng thời gian đó, thật tồi tệ.
Anh càng cố nhẹ nhàng, mình càng đẩy anh ra xa hơn, có thời gian, cả tháng, mình không cho anh động vào, dù chỉ là một cái ôm từ sau lưng.
Có lẽ cũng vì yêu mình, nên anh rất để ý cảm xúc của mình & tôn trọng mình, chưa bao giờ anh ép mình làm điều mình không thích cả. Càng như vậy, càng thấy thương anh và tự trách bản thân.
Có những đêm, mình khóc ước đẫm gối, cảm giác bất lực, tủi hổ, cảm giác chán ghét chính bản thân mình.
Mình tự hỏi, liệu cứ như vậy, cuộc hôn nhân này sẽ kéo dài được bao lâu?
Cuộc hôn nhân vẫn còn tình yêu đôi lứa, vẫn còn tình yêu với những đứa con, vẫn còn sự ân cần, chăm sóc & người ấy không hề có lỗi với mình, liệu có đáng để kết thúc nhạt nhẽo như vậy?
Nhưng cứ tiếp tục thì sao? Mình không thể sống với một cảm giác mà ở giữa có khoảng trống to như vậy.
Mình & anh, lúc đó còn chưa 30….
Còn nữa.....
“Con đã ngủ say nên mình lại ngoi lên viết tiếp ạ”
Part 2: TÌM LẠI CHÍNH MÌNH
Nhưng không chỉ có thế, sự tự ti lớn hơn là khoảng cách tư duy. Anh càng ngày càng phát triển, càng ngày càng thành công, còn mình chỉ quanh quẩn ở nhà cùng con, càng ngày càng lạc hậu. Khoảng cách về tư duy dần dần dẫn đến sự mất kết nối, nếu như lúc trước có bất cứ chuyện gì về bạn bè, công việc anh cũng kể với mình thì dần dần điều đó không còn nữa, cuộc nói chuyện chỉ xoay quanh 1 chủ đề duy nhất “con hôm nay thế nào?”.....
Không phải anh hết yêu mình, cũng chẳng phải mình hết yêu anh, nhưng khi không còn sự đồng điệu về tư duy, mọi cuộc nói chuyện đều trở nên khiên cưỡng.
Nếu như người khác có thể nghĩ “cuộc sống như vậy là tốt lắm rồi”, chồng không tệ nạn, không chơi bời, vẫn quan tâm vợ con là tốt rồi, còn đòi hỏi gì nữa thì mình lại cảm thấy có gì đó không ổn & nỗi bất ổn ngày càng lớn. Mình không thể chịu được cuộc sống như vậy.
Nhiều thứ cộng dồn vào cùng một lúc, khiến mình càng trở nên tiêu cực và “xấu xí”.
Mình quyết định đi tìm lại chính bản thân mình.
Mình đi học về cảm xúc để hiểu mình hơn, đọc tên được cảm xúc của chính mình (điều này cực kỳ quan trọng vì mình biết trong giai đoạn ai đó bị khủng hoảng, thứ khó đọc tên nhất chính là cảm xúc của bản thân trong từng giai đoạn). Cần phải đọc tên được nó rồi mới có thể đối diện với nó và chữa lành nó.
Mình bắt đầu nghe lại những bản nhạc mà mình yêu thích.
Mình phân chia thời gian bên chồng và bên con, thống nhất việc 2 vợ chồng cùng chăm con, cùng san sẻ.
Mình … lắng nghe chồng hơn. Mình bắt đầu tập thể dục.
Mình học cách tha thứ. Điều đầu tiên mình tha thứ chính là chính bản thân mình, tha thứ cho việc mình đã từng bỏ bê nó, không trân trọng nó, mình từng tiêu cực, tự ti, xấu hổ về nó.
Mình ăn uống khoa học hơn, lành mạnh hơn.
Mình đọc những cuốn sách mà mình yêu thích.
Mình làm tất cả những thứ mình muốn.
Lúc đó, cuộc sống của mình bắt đầu thêm nhiều màu sắc hơn, mình không còn mối quan tâm duy nhất là “cảm nghĩ của chồng nữa”.
Và mình phát hiện ra, điều quan trọng nhất để mình thoát khỏi sự tiêu cực đó là “YÊU CHÍNH MÌNH”.
Cần phải yêu chính mình mọi người ạ, mình nhớ mãi một câu “Nếu mình còn không yêu mình thì làm gì có ai yêu mình?”
Thế nên, vẫn cứ là quay lại chính bản thân mình.
Thật ra, béo hay gầy không quan trọng, quan trọng đó là bạn tự tin trong hình thể đó và không body shaming bản thân, cũng không body shaming ai cả.
Nếu bạn béo mà vẫn tự tin, sức khỏe vẫn tốt thì cũng chẳng sao hết, miễn bản thân cảm thấy vui & hạnh phúc.
Nhưng nếu bạn tự ti, thì hãy tìm mọi cách, cách nào cũng được, để giúp chính bản thân mình lấy lại sự tự tin. Khi tự tin, mọi thứ sẽ ổn, bằng không, sự tự ti sẽ giết chết tất cả, cả tình yêu và chính con người bạn.
Và mình luôn nhớ một điều “Không cần tốt hơn ai cả, chỉ cần tốt hơn chính mình ngày hôm qua”.
Mọi sóng gió sẽ qua, sau cơn mưa sẽ là cầu vồng.
Chúc cho tất cả các thành viên đều sẽ có một cuộc hôn nhân viên mãn
Nhận xét
Đăng nhận xét