Cách đi qua nỗi đau nhanh nhất!
“Cách đi qua nỗi đau nhanh nhất là đi xuyên qua nó” – tôi đã từng đọc câu này ở đâu đó rồi mà không còn nhớ nữa.
Tôi nghĩ về điều này rất nhiều. Bởi cũng như mọi người, tôi cũng có những nỗi đau, và tôi cũng muốn bước qua nó dễ dàng, nhanh chóng. Nhưng nỗi đau không giống như những viên kẹo ngọt, nó không tan nhanh trong miệng, nó ở đó trong cổ họng, nghẹn đắng.
Tôi đã từng nghĩ đến cái chết, nhiều lần, xin các bạn đừng cười, đó là những tâm sự rất thật lòng. Tôi nghĩ có lẽ tôi là một trong số những người tiêu cực nhất trên thế giới này, một người sợ cả niềm vui vì tin rằng sau đó bất hạnh sẽ đến…
Cách đây nhiều ngày tôi có nói chuyện với một người chị, chị ấy nói rằng vẫn không thể nào xoa dịu được hận thù với người chồng bội bạc. Chị tưởng rằng đã ổn rồi, đã vui vẻ rồi nhưng hễ có chuyện gì dù nhỏ xảy ra là chị lập tức nghĩ đến người đàn ông kia và cho rằng vì anh ta mà chị phải chịu đựng những đau khổ này. Chị chẳng còn muốn thoát ra nữa, chị quen rồi, chị không muốn nhấc người lên, để làm gì nữa, những cuộc vui chóng tàn, chẳng làm gì chị vui được lâu, chị lại vùi mình trong nỗi buồn, và những ám ảnh từ quá khứ, những tưởng đã bước qua mà hoá ra vẫn là đứng trước vũng lầy, bao nhiêu nhuệ khí bừng bừng ngày trước tan biến trong một khoảnh khắc… Có lẽ cảm giác này, hầu hết chúng ta đều đã từng trải qua, không những từng trải qua, mà có khi chúng ta vẫn ở trong thứ cảm giác tồi tệ đó, sống không mục đích, vô nghĩa, không biết ngày mai có gì vui mà đón đợi. Lúc ấy tôi mới nói với chị về nỗi đau và cách đi xuyên qua nó. Cái cách mà chính tôi đã vượt qua những năm tháng đen tối nhất của đời mình.
Tôi kể với chị rằng, tôi có một người bạn, cô ấy là mẹ đơn thân. Vì nhiều lý do cô ấy lựa chọn sinh con một mình. Tôi không phán xét gì cả, mỗi người sẽ có những lựa chọn mà họ cho rằng phù hợp nhất với hoàn cảnh của họ. Tôi chỉ đơn giản là quan sát cách chăm sóc và nuôi dạy đứa trẻ mà cô ấy đã nhọc lòng một mình mang thai rồi sinh nở. Khi đứa trẻ còn nhỏ, cô ấy thường nói dối mọi người rằng chồng cô ấy ở xa, thậm chí cô ấy còn sửa giấy khai sinh để nộp cho cơ quan trong một vài thủ tục không quan trọng như nhận quà 1/6 hay gì gì đó chỉ để mọi người không soi mói, cười nhạo, bàn tán. Thực ra cô ấy biết thừa rằng, cũng không thể nói dối mãi được nhưng thôi cứ dấu được đến lúc nào hay lúc ấy. Rồi đứa trẻ lớn lên, cũng đi học như bao bạn bè khác, cô ấy bắt đầu can đảm đối diện rằng cô ấy là một bà mẹ đơn thân, cô ấy không ly hôn chồng, điều này sẽ khó giải thích hơn, khó bao biện hơn, dù sao thì việc này cũng chẳng làm tổn hại đến những người xung quanh cô ấy. Tôi lại tiếp tục quan sát cách cô ấy nói với con, dạy con. Một ngày tôi đến chơi nhà thấy cô ấy đang hướng dẫn con làm bài văn tả về gia đình mình. Tôi có chút tò mò, tôi không rõ cô ấy có hướng dẫn con nói dối không trong một bài văn có thể phải đọc trước lớp. Nhưng không, cô ấy đã dạy con tả thật, kể thật về một gia đình vắng mặt người cha mà vẫn vui vẻ, hạnh phúc. Tại sao không? Tôi cho rằng đó là sự dám đối diện với vết thương lòng của chính mình. Mình không tha thứ nổi cho người ta là bởi vì mình chưa tha thứ được cho mình, còn hờn trách những quyết định sai lầm của mình trong quá khứ.
Chắc chắn không ít lần chúng ta thường nói hoặc nghĩ rằng: “Giá như cho mình làm lại, mình sẽ không…”; “Giá như mình đừng hy sinh nhiều đến thế…”; “Giá như mình đừng yêu người này…”. Càng thù hận đối phương, càng không thể tha thứ cho chính mình, sân hận cứ còn mãi trong lòng, làm cho chúng ta không cách nào hết mình với hiện tại.
Nỗi buồn không còn mãi, cũng như niềm vui. Bởi đó là đặc tính vô thường của Tâm. Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là tìm ra nó, quan sát nó và sẽ thấy nó dần biến mất. Một điều tưởng chừng như đơn giản này sao mà khó thế!
Ngày đó, tôi cũng mang nhiều nỗi đau. Bởi ở độ tuổi đẹp đẽ nhất, khi bạn bè tung tăng ngoài kia với những ước mơ, tôi phải vật lộn với sự sống, đau đớn tột cùng với cảm giác ước mơ vỡ vụn, chỉ còn lại lòng thương hại và sự coi thường của người xung quanh. Tôi đã mất bao nhiêu năm để đối diện với nỗi đau của chính mình? Bao nhiêu năm để dám thừa nhận, không, đón nhận những năm tháng khó khăn đó như một món quà của Thượng Đế? Nếu không có những bi kịch đó, liệu rằng khi tôi ngồi đây, có ai thèm nghe tôi nói? Lời nói của tôi có bao nhiêu % là thuyết phục? Như vậy là, tôi đã đi xuyên qua nỗi đau, hân hoan đón nhận đòn roi của cuộc đời, bởi vì tôi biết phần thưởng chỉ dành cho người xứng đáng. Tôi từng chối bỏ việc mình có bệnh, tôi từng chối bỏ việc mình đã từng vật lộn với cuộc sống khó khăn đến thế nào, làm đủ mọi nghề, mọi công việc khác nhau để kiếm sống mà không phải ngửa tay xin hỗ trợ từ người thân. Cho đến khi tôi hiểu một điều, ồ hoá ra nỗi đau mới là thứ cho mình sức mạnh, nỗi đau mới là thứ đưa mình đến đây, thực tại này… Vậy thì tại sao không cám ơn nó, tại sao cứ hắt hủi nó hoài vậy?
Đến bao giờ chúng ta mới chịu hiểu, mọi vấn đề xảy ra xung quanh ta, những thứ đến với ta đều xuất phát từ vũ trụ bên trong chính mình?
Bây giờ tôi vẫn còn tiêu cực, đôi lúc cũng vẫn ghen tị, sân si… Nhưng tôi đã quan sát được nó, nhìn thấy nó xấu xí đến thế nào. Tôi vẫn còn nổi khùng lên với người thân, la mắng con, vẫn còn trách móc, có điều tôi biết, điều đó sẽ làm khổ tôi trước nhất. Tôi không yêu sự hoàn hảo, tôi yêu sự nỗ lực để trở nên hoàn hảo. Tôi không yêu sự hoàn hảo, tôi yêu những phần chưa hoàn hảo, bởi nhờ những phần khuyết mà tôi có cơ hội để hoàn thiện mình hơn, cảm giác hạnh phúc sinh ra từ đó…
Tôi thường nghĩ về những vai trò của nỗi đau, vai trò của từng người đã rời bỏ mình, vai trò của người làm tổn thương mình, tôi nghĩ về nó giống như cách cục pin cần sạc năng lượng. Khi đi trên đường, tôi hít thở khí trời, ngắm nhìn những bông hoa, cảm nhận cái nắng ấm áp, nghĩ đến những nụ cười và cả những giọt nước mắt nữa… Cái cảm giác một ngày nào đó mình có thể đứng cao hơn những người xem thường mình, đã từng đem đến cho tôi sự khoan khoái, dễ chịu. Rồi tôi nghĩ về nó sâu hơn, tôi hiểu rằng sự khoan khoái nhất, dễ chịu nhất đó chính là buông lỏng cho thực tại này, khoảnh khắc này, cảm nhận vũ trụ đang xoay vần, và bất kỳ điều gì đến, chắc chắn đều đưa chúng ta đến những điều tốt đẹp hơn… Miễn là bạn có đủ niềm tin!
Đó cũng là cách giúp bạn bước qua nỗi đau nhanh nhất!
Nhận xét
Đăng nhận xét