“Cái giá” của việc lấy chồng 15 triệu hay làm việc nhà và thương vợ, chăm con!
Tôi là thành viên tham gia nhóm cũng lâu, cũng từng viết bài chia sẻ về hạnh phúc với chồng mình trong nhóm nhưng lúc đó tôi giấu tên, chỉ để mặc định là “Thành viên nhóm” bởi tôi e ngại những lời bàn tán đại loại “cổ tích à”, “nói điêu, nói phét”, “đàn ông làm việc nhà là đàn ông chỉ biết ru rú trong nhà, không biết kiếm tiền” hay “để xem khi anh ta giàu lên có còn được như vậy không?”,..
Tính ra đàn ông Việt làm chị em chúng mình mất niềm tin quá nên cũng không trách được.
Và hôm nay, tôi công khai viết bài chia sẻ hạnh phúc của tôi, một phần cũng muốn lan tỏa năng lược tích cực về hôn nhân, về hạnh phúc gia đình.
Có một khoảng thời gian, tôi nhớ trên khắp các trang mạng xã hội và cả nhóm mình có bàn tán việc, đại loại “Nên chọn chồng lương 10-15 triệu biết chăm con, làm việc nhà hay chồng 50 triệu gia trưởng, lười việc nhà, không chăm con?”, lúc đó, tôi đã tính viết bài chia sẻ về chồng mình, người đàn ông lương 15 triệu (thật ra cũng có nhiều hơn một xíu) và hay làm việc nhà, chăm con, thương vợ nhưng rồi lại thôi, cũng bởi những lý do e ngại đã kể trên.Bài tôi viết hơi dài nhưng nó sẽ đáng đọc với những ai quan tâm đến việc xây dựng gia đình hạnh phúc, về người đàn ông tôi gọi là chồng mà nhiều người cứ bảo “đã tuyệt chủng mất rồi”.
11 năm về trước, tôi, một đứa con gái đang làm việc tại TP.HCM lại phải lòng 1 anh chàng Bí thư Đoàn của một xã nghèo ở tỉnh Bình Thuận chỉ sau một chuyến về quê anh làm công tác thiện nguyện. Tôi chọn yêu anh dù biết rằng anh chỉ là chàng công chức với đồng lương hơn 3 triệu/tháng. Vì không muốn anh nặng gánh tình phí cũng như không tự ti, dù lúc đó thu nhập tôi 13 triệu/tháng nhưng đến cái bánh trung thu 30 - 40K tôi cũng dối lòng là không thích ăn khi anh ngỏ ý mua cho tôi ăn.
Chúng tôi yêu nhau, một tình yêu đích thực giữa lúc anh không tiền và tôi không nhan sắc (anh vốn dĩ lịch lãm, đẹp trai, còn tôi chỉ là cô bé ốm nhách, đen thui lúc ấy, thậm chí bạn thân anh cứ thắc mắc mãi tại sao anh chọn tôi giữa nhiều người con gái khác xung quanh). Có lẽ ai đó sẽ nghĩ do tôi có điều kiện, nhưng không phải vì gia cảnh tôi ba má là nông dân bình thường, tôi cũng bình thường, chỉ bởi thu nhập ở Thành phố sẽ cao hơn ở quê.
Vượt qua nhiều khốn khó giữa yêu xa, cũng từng chia tay 11 tháng, ngỡ rằng mất nhau mãi chỉ bởi anh sợ không mang lại hạnh phúc cho tôi, nhưng rồi chúng tôi cũng có một đám cưới hạnh phúc một ngày tháng 7 của 7 năm về trước. Khi đó, để cưới được tôi, anh cũng phải đi vay Ngân hàng 50 triệu, mãi đến mấy năm sau mới trả hết được.
Mới đó tròn 7 năm ngày tôi theo anh về làm vợ. 7 năm chưa đủ dài nhưng may thay, chưa phút giây nào tôi hối tiếc về quyết định của mình: quyết định về lại với anh sau 11 tháng chia tay, đường ai nấy bước trong 4 năm quen biết và yêu nhau.
Có thể sau này, anh không còn yêu tôi nữa (hoặc tôi hết thương anh).
Có thể sau này, chúng tôi giàu có và anh thay đổi tính tình.
Có thể sau này mọi sự quan tâm, yêu thương, chăm sóc của anh dành cho tôi bây giờ, anh sẽ dành cho 1 người phụ nữ khác, không phải là tôi.
Có thể lắm.... vì cuộc đời này không có gì là mãi mãi, cũng chẳng ai biết trước được ngày mai.
Và vì trên đời này, vốn dĩ chỉ có tình ba/mẹ con, tình thân ruột thịt mới là trường tồn mãi mãi, còn mọi thứ tình khác chỉ là phù du, tạm bợ, kể cả tình nghĩa vợ chồng. Thế nên, miễn thực tại, tôi thấy mình an yên và hạnh phúc. Vậy là quá đủ.
Tôi luôn nhớ thời chỉ mới một đứa con, từ tờ mờ sớm mai, 5h sáng, anh đã dậy thật sớm, nhâm nhi cafe, đọc sách xong tự tay chuẩn bị cho vợ con những bữa điểm tâm ngon, dù ngày đi làm cũng như ngày nghỉ. Tôi chỉ việc ngủ nướng thôi, ngủ dậy, bữa sáng ngon miệng, đủ đầy đã có anh dọn lên sẵn, đợi chờ rồi.
Tôi luôn nhớ kể từ ngày công ty tôi ngưng bếp ăn tập thể, anh kham luôn việc nấu cơm mỗi sáng rồi cho vào cà mên sẵn để tôi mang theo ăn trưa vì anh nói để tôi ăn ngoài hoài sẽ ngán, lại không đủ chất. Vậy là mỗi sáng, thay vì chỉ nấu đồ ăn sáng, pha cà phê phin cho vào bình giữ nhiệt cho tôi như thường lệ, anh lại bận rộn thêm việc nấu đồ ăn trưa, đầy đủ món canh, mặn, xào cho vào cà mên, rồi cho hết tất cả vào túi, treo sẵn trên xe để tôi khỏi quên.
Tôi vẫn nhớ thói quen chu đáo của anh mỗi sáng hiện tại, tôi với 2 con chỉ việc ngủ nướng rồi dậy, tôi vệ sinh cá nhân, anh làm vệ sinh cho 2 đứa con. Chỉ cần thấy tôi thay đồ xong, là dù có đang làm gì, anh ngưng tay, dắt xe ra sẵn cho tôi, không quên chuẩn bị đầy đủ cafe, nón bảo hiểm, áo mưa, đặc biệt là thẻ nhân viên... để sẵn trên xe vì biết tính tôi hay quên. Xong cả 2 chở 2 con đến trường rồi cùng nhau đi ăn sáng trước khi đi làm.
Tôi vẫn nhớ như in một tối chủ nhật, cả nhà đi chơi về đã gần 10h đêm, không kịp ủi đồ cho cả tuần đi làm như thông lệ, tôi bảo thôi cứ đi ngủ, mai mặc đồ nhăn 1 bữa, tối mai ủi cũng được. Anh kêu mẹ con lên lầu ngủ trước, tưởng anh ở dưới nhà mở máy tính làm việc, lên sau, ai dè, sáng hôm sau, ngủ dậy, đã thấy bộ váy áo công sở của tôi thẳng thớm treo ở cửa tủ. Anh bảo để vợ đi làm cho chỉn chu.
Tôi vẫn nhớ 1 ngày cuối tuần anh đi công tác, chiều trở về, anh bất ngờ chìa 1 cành hồng ra tặng tôi, nói cảm ơn tôi vì cả ngày nay đã ở nhà vừa nấu ăn, vừa chăm con vất vả để anh yên tâm công tác.
Tôi vẫn nhớ những lần đi công tác cuối tuần ấy, 3 mẹ con ôm nhau ngủ nướng đã đời, 8-9h sáng dậy, đã thấy 3 phần ăn sáng, anh mua cho 3 mẹ con, bày biện để sẵn trên bàn vì anh đi sớm không nấu kịp. Và đôi khi, mở điện thoại lên đã thấy tin nhắn từ anh nhắn trước khi ra khỏi nhà, rằng: "Ngay chỗ tủ lạnh bị chảy nước, ướt, chồng lau nhà rồi nhưng vợ và con cẩn thận, coi chừng té nha". Hay 1 lẵng hoa đỏ thắm anh vội đi mua về 1 sớm mai rồi treo lủng lẵng trước nhà để 1 khi thức dậy muộn, tôi sẽ nhìn thấy vì anh bảo để tôi ngắm đỡ buồn 2 ngày anh đi công tác xa.
Năm thứ 7 của hôn nhân, anh vẫn là người thường xuyên đi siêu thị, nấu ăn, rửa chén, lau nhà, phơi đồ, xếp đồ, chăm con,.… Anh làm về sớm hơn tôi, đón 2 con về tắm xong nấu ăn, tôi về chỉ tắm rồi ăn cơm, đến chén anh cũng dành rửa. Lâu lâu, tôi dành, nói để tôi rửa cho, anh đã nấu ăn mệt lắm rồi, anh cũng không chịu, anh cứ khăng khăng kêu vợ chơi với con, anh bảo “thiệt ra, giữ con còn cực hơn là rửa chén á nên vợ đang làm việc cực hơn chồng mà chứ đâu có sướng đâu”. Ờ, thì tôi “cực”.
Ngày tôi mới sinh con thứ 2, tóc tôi rụng, vương vãi khắp nhà. Nhiều lúc chính tôi còn phát bực vì nhìn đâu cũng thấy tóc mình. Vậy mà anh cặm cụi đi nhặt từng sợi.
Hồi mới cưới, có lần tôi hỏi anh: “Nếu vợ nhờ chồng đi mua BVS (xin phép tôi viết tắt chữ này) cho vợ, chồng có dám mua không?” Anh bảo: “Trên đời này, chỉ có mua quần….(mấy cái quần bé bé nhỏ nhỏ í) cho vợ là chồng không mua được thôi vì không biết kích cỡ chứ còn lại, không có gì là không mua được”. Nghe cũng mát lòng.
Khi tôi đến tháng, tôi đau bụng, anh đã có cơ hội “hiên ngang” chạy ra tiệm tạp hóa trước hẻm nhà để mua cho tôi gói BVS, không quên băng qua nhà thuốc Tây bên cạnh mua thêm mấy viên thuốc nhỏ màu hồng “thần thánh” về cho tôi uống (vì thấy tôi đau bụng quá nên chạy đại vô nhà thuốc Tây mà hỏi).
Một lần, tôi có hẹn với bạn, 3 ba con ở nhà chở nhau đi siêu thị. Trở về nhà, anh xòe gói quà nhỏ đưa tôi: - Tặng vợ nè!
- Quà gì á, dịp gì mà tặng.
- Vợ cứ mở ra coi đi.
Là mấy cái quần bé bé nhỏ nhỏ cho vợ. Hỏi anh sao hồi trước nói không mua được vì không biết kích cỡ mà, anh trả lời “Chồng mua đại”. Hỏi sao tự nhiên mua quần cho vợ vậy, anh trả lời “thấy đồ vợ cũ rồi”, lại hỏi “sao chồng biết cũ?”, là vì “chồng phơi đồ mỗi ngày sao mà không biết trời”. À, là lý do vậy đó.
Tôi yêu hoa hồng, mơ có căn phòng đọc sách, uống trà, nhâm nhi cafe, nhìn ra ban công lộng gió nơi có loài hoa tôi yêu. Vậy là anh cặm cụi cưa, đục cả ngày biến căn phòng trống trên lầu thành đúng căn phòng như tôi mơ ước dù từ nhỏ tới lớn anh chưa làm việc đó bao giờ.
Và còn nhiều nhiều những yêu thương ấm áp anh dành cho mẹ con tôi, tôi có kể cả ngày cũng không hết…
Má tôi bảo chắc kiếp trước anh mắc nợ tôi nên kiếp này phải trả. Bạn bè bảo chắc tôi tu mấy kiếp mới gặp người chồng tử tế, chu đáo như anh. Chẳng biết được. Chỉ biết: Là phụ nữ, một khi gặp được người chồng tốt thì cả đời cô ấy không cần trưởng thành nữa.
Và tôi.... có lẽ, cũng không cần trưởng thành.
Vì anh bảo: “Vợ mình, mình không thương, thì thương ai? Việc nhà, mình làm cho vợ thì có gì sai? Vì vợ mình sức khỏe yếu, đi làm cả ngày về mệt lắm rồi, mình đàn ông, khỏe hơn thì về nhà, cứ làm hết để vợ nghỉ ngơi, nhìn vậy chứ làm việc nhà mệt lắm, sao đàn ông cứ quan niệm đổ hết lên vai người phụ nữ?” Anh sẽ trả lời vậy khi có ai đó hỏi anh sao lại làm việc nhà, sao thích làm chuyện đàn bà? Chỉ cần vậy thôi, tôi đã thấy mình quá dư dả, giàu có giữa cuộc sống này.
Bonus: Top những cách ông chồng nhà làm vợ bất ngờ những ngày lễ, kỉ niệm:
- Top 1: Đang trên đường chở vợ đi tới quán cafe uống cafe với bạn, rồi “dàn cảnh” xe hư giữa đường, gọi bạn ra đón vợ tới quán cafe trước. Sau khi ổng tới quán 10 phút sau thì liền có 1 bạn gái cầm lẵng hoa có chữ “Happy Valentine’s day” từ ngoài đi vào, đến chỗ bàn mình ngồi, đưa cho mình và nói: “Chúc chị ngày 14/2 vui và hạnh phúc” trước nụ cười bí hiểm của ổng.
- Top 2: Dậy sớm từ 5h sáng đi mua hoa lan đồ về tự decor chúc mừng sinh nhật vợ trong gần 2 tiếng để 7h sáng vợ dậy giật mình thấy giỏ hoa chình ình trước cửa.
- Top 3: Cũng sáng sớm đồ đi mua hoa rồi về từ dưới đất gọi vọng lên vợ ở trên lầu, ra ban công để nghe nào: “Juliet ơi, ta là Romeo đây Nàng ôi!” khiến hàng xóm cười nghiêng ngửa tưởng 2 đứa khùng.
- Top 4: Chiều 7/3 trúng chủ nhật, nói chở con đi công viên chơi như mọi lần, ai dè là “lén lút” chở con vô Vascara đi mua quà, mua hoa, mua cả lẩu về làm tiệc mừng vợ 8/3 sớm.
- Top 5: Ngày vợ chưa biết chơi hồng mà mê quá, suốt ngày vô mấy Fanpage bán hồng like để xem hoa, ai dè 8/3 có shipper giao nguyên 1 chậu hồng to đùng tới công ty trong sự ngỡ ngàng của vợ vì hỏng nghĩ ổng thấy vợ like mà biết thích.
- Top 6: Khi đã 2 đứa con, bận rộn đến nỗi 14/2/2022 trùng ngày nhập học của 2 đứa, lu bu đến nỗi vợ quên khuấy đi mất. Ai dè sau khi chở con vô trường, trên đường đi làm, ổng kêu đợi ổng tí rồi tấp vô hàng hoa ven đường, mua 1 cây hồng xong rủ vợ đi ăn sáng, vợ nói trễ giờ làm, không có thời gian ăn thì không sao, bất ngờ nào cũng có, kêu vợ tấp ngay vô lề đường, tặng ngay cây hoa rồi rút ví, lôi ra 100 USD tặng quà bonus.
- Top 7: 1 lần khác 20/10 mà trúng ngày vợ về quê Ngoại, không sao hết, ổng vẫn mua đâu 1 cái đầm ngủ + 1 bộ nội y, xong treo lên trịnh trọng, chụp hình gửi qua Messenger cho vợ tặng quà.
- Top 8: Sinh nhật vợ, từ sáng sớm không nghe động tĩnh gì, 11h30 trưa, ổng gọi, nói đang ở dưới đất công ty vợ làm, kêu vợ xuống đi ăn trưa, cafe, rồi lôi ra túi quà tặng với bộ váy xanh, sơ mi trắng & đầm, vợ mặc vừa y.
Đấy, mỗi năm mỗi khác, mỗi ngày lễ mỗi kiểu, chỉ là đàn ông có muốn làm cho người phụ nữ của mình bất ngờ, vui sướng, hạnh phúc hay không mà thôi chứ đầy cách làm vợ ngỡ ngàng ra. Có người sẽ nghĩ đàn ông làm việc nhà là đàn ông chỉ biết ru rú trong nhà, không biết kiếm tiền. Không. Chồng tôi khác. Anh đang làm Giám đốc cho một công ty Startup nên thu nhập chưa cao, thỉnh thoảng xuất hiện cả trên truyền hình. Anh có tư duy và tầm nhìn xuất sắc, tôi luôn học hỏi ở anh nhiều điều, nhất là ở việc cùng nhau đầu tư cổ phần ở các công ty khác.
Anh từng tuyên bố ngày tôi lấy anh: “Làm vợ anh, em sẽ luôn bất ngờ”. Đúng là theo những kiểu như vậy, anh luôn làm tôi luôn bất ngờ đến hạnh phúc. Cũng như tối nay, tôi vừa viết xong bài này, nhân ngày cuối tháng, anh bảo: “Tháng này lương anh 20 triệu rồi vợ à”. Ồ, hoá ra tôi viết anh “lương 15 triệu làm việc nhà…” là không đúng sao ta?
https://www.tiemsuachuahonnhan.vn/search/label/doc-de-thuong-minh
Lê Phượng - Tiệm sữa chữa hôn nhân.
Nhận xét
Đăng nhận xét