CHUYỆN CỔ TÍCH CÓ THẬT!!

 

    Tôi vẫn thường hay gọi câu chuyện của mình với cái tên ấy. Nó như 1 giấc mơ, 1 câu chuyện cổ tích với đoạn đầu “ngày xửa ngày xưa…” và đoạn cuối “và họ sống hạnh phúc mãi mãi về sau…”



    Hôm nay mạo muội chia sẻ cùng chị em câu chuyện cổ tích cuộc đời mình để chị em chúng ta vững niềm tin rằng, tình yêu chân thành vẫn luôn hiện hữu trong cuộc sống hiện đại lắm thực dụng này.
    Đến bây giờ tôi vẫn nghĩ hôn nhân giữa tôi với chồng là câu chuyện cổ tích giữa đời thực. Bởi vì nó thật sự rất khó tin. Sau 10 năm thanh xuân dành cho người chồng đầu tiên, tôi chẳng nhận được gì ngòai những trận đòn roi vô cớ. Có khi là do tôi thi đậu Thạc sĩ mà hắn chỉ là cử nhân, có khi là do tôi được thăng chức tăng lương mà hắn thì ko, có khi là do hắn chơi cờ bạc bị thua, có khi chẳng vì lý do gì. Những lần mấy mẹ con bị đuổi ra đường giữa đêm đông lạnh giá, lang thang đi thuê trọ giữa nơi đất khách quê người. Những lần con ốm con đau 1 tay tôi bế đi viện còn hắn thì ngồi trên chiếu bạc. Đỉnh điểm là khi tôi bị động thai, đổ 1 vũng máu đỏ tươi trước mặt hắn, nhờ hắn chở đi viện, mà hắn chỉ giương mắt nhìn rồi tiếp tục chơi nốt ván bài đến 12g khuya. Suốt nửa tháng nằm viện là quãng thời gian đau đớn trơ trọi nhất. Không người thân, ko họ hàng, hắn và gđ bỏ mặc tôi 1 thân 1 mình tự xoay sở, ăn uống vệ sinh tại chỗ trên giường bệnh ko ai chăm sóc, hắn thì đi với hết cô gái nọ đến cô gái khác. Thời điểm đó tôi biết đây không phải là con người, đây không phải là người cha cho các con mình học theo được. Nhưng tôi cố nhịn nhục vì con tôi còn quá nhỏ.
Rồi cũng đến ngày hắn đánh tôi đến mức phải nhập viện, sau đó 3 mẹ con bị đuổi ra đường với 2 bàn tay trắng. Tôi bỏ hết 6 năm phấn đấu ở Hà Nội quay về SG làm lại từ đầu. Không dám nhờ ba mẹ, vì sợ ông bà buồn lòng. Tôi tha 2 con, lúc ấy đứa lớn 7 tuổi, đứa nhỏ mới hơn 1 tuổi, đi tìm việc làm, đi tìm nhà thuê, đi đâu cũng 3 mẹ con tha nhau đùm đùm đề đề. Tìm được việc ở 1 ngân hàng, nhưng mức lương thì quay ngược lại điểm xuất phát
😂😂😂
    Để con ăn no thì mẹ nhịn đi 1 ít, để con mặc ấm thì mẹ cố gắng làm việc suốt ngày đêm.
    Ông trời xui khiến cho anh tìm được tôi sau mười mấy năm tìm kiếm. Anh là bạn cùng trường khác lớp với tôi hồi phổ thông. Ngày xưa anh yêu thầm tôi nhưng không dám thổ lộ. Cả quãng thời học sinh chỉ dám nói với nhau dăm ba câu. Ấy vậy mà anh vẫn nhớ như in, còn tôi thì quên sạch. Gặp lại nhau, anh thổ lộ hết tình cảm anh dành cho tôi sau bao nhiêu năm vẫn vẹn nguyên. Tôi gay gắt xua đuổi bao nhiêu, anh càng kiên nhẫn ở bên cạnh tôi bấy nhiêu. Anh chăm sóc cho 3 mẹ con 1 cách ân cần chu đáo. Mặc dù chưa có vợ con nhưng anh luôn giành phần chăm con với tôi, và lo cho chúng như chính con ruột. Suốt 3 năm như thế, anh mới được tôi chấp nhận.
    Rồi đến ngày 2 đứa về chung 1 nhà, gia đình anh đã tổ chức 1 đám cưới danh chính ngôn thuận cho tôi như bao người. Cưới rồi nhưng không vì thế mà xuề xòa trong mắt nhau. Anh vẫn luôn là người tạo cho tôi những điều bất ngờ. Khi thì âm thầm tổ chức sinh nhật cho tôi cùng cả gia đình chồng. Khi thì bó hoa cho những dịp đặc biệt. Có khi tự nhiên xin về sớm chỉ vì "nhớ vợ quá, muốn về sớm chút xíu để ở bên vợ thêm 1 chút". Anh là người đưa cả 2 con tôi đi học, và phân công ông bà nội đón từng cháu về (vì chúng học trường công, 1 đứa về lúc 3g và 1 đứa về lúc 4g30 đều do ông bà nội đón về, tắm rửa, cơm nước). Về nhà anh giành hết việc nhà, không cho tôi động tay động chân việc gì. Anh nói "anh cưới em để chăm sóc cho em và các con, chứ không phải cưới em về để em phải chăm sóc thêm 1 người, em vất vả đủ rồi, từ đây về sau để anh lo". Không chỉ nói suông, anh luôn cố gắng hoàn thành tốt mọi việc. Từ dọn dẹp nhà cửa, rửa chén bát, giặt quần áo, chăm sóc con, dạy con học, đối nội đối ngoại, anh đều lo chu toàn. Tôi đi công tác cả tuần, 1 tay anh ở nhà vừa đi làm vừa chăm con. Có những đêm bé nhỏ ốm sốt, ngạt mũi khó thở, anh ôm con ngồi suốt đêm để con có thể ngủ ngon. Nhìn hình ảnh đó, tôi biết rằng tôi đã có thể yên tâm nửa đời còn lại. Rồi tôi có bầu, lại bị động thai, phải nghỉ làm để an toàn cho cả mẹ và con. Khó khăn chồng chất khó khăn. 1 mình anh gánh gồng kinh tế cho cả gia đình. Nhưng vẫn không hề chểnh mảng việc nhà. Hỏi hết đầu này đầu kia, ai chỉ thuốc gì dưỡng thai anh đều đưa tôi đi khám để bốc thuốc uống. Thuốc nam thuốc bắc thuốc tây, 1 tay anh chuẩn bị nấu thuốc sắc thuốc. Đi làm có bao nhiêu tiền, từ tiền lương, thưởng, bonus incentive, từ tiền to tiền nhỏ, đến 500-1 triệu anh đều đưa hết cho tôi. Rồi khi lâu lâu tôi mua cho anh cái áo cái quần, anh chạy đi khoe khắp nơi, gặp ai cũng kể vợ mới mua cho cái áo đẹp lắm!
    Ngày tôi sinh con, do tôi sinh mổ nên không vận động gì trong mấy ngày đầu, ông bà nội ngoại chia nhau chăm 2 đứa lớn ở nhà, chỉ chạy ra chạy vào đưa cơm đưa nước, 1 tay anh vừa chăm tôi vừa chăm bé. Anh thay tã, anh ẵm ru con ngủ, khi con ngủ anh tranh thủ dìu tôi tập đứng tập đi, anh chạy lên chạy xuống lo hồ sơ giấy tờ, anh ẵm con đi tắm, đi khám,... Tất tần tật chỉ 1 mình anh. Người xung quanh thấy 2 đứa lớn vô thăm mẹ thăm em thì nghĩ rằng chắc anh có kinh nghiệm đầy mình vì đã 3 đứa. Nhưng không ngờ đây là lần đầu tiên anh ẵm trên tay 1 bé sơ sinh đỏ hỏn. Tôi bị cương tắc sữa phát sốt, anh lại kỳ cạch 3 tiếng 1 lần mát xa chườm ấm cho tôi hút sữa. Thấy tôi khóc anh lại vỗ về, anh nói "có thể anh làm chưa tốt, nhưng anh sẽ cố gắng làm tốt hết sức có thể".


    Còn nhiều nhiều vô số những việc làm không tên, anh đều cố gắng làm hết, chỉ để tôi bớt vất vả. Mà thật ra tôi có vất vả gì đâu. Điểm qua điểm lại giờ tôi chỉ còn mỗi việc nấu cơm với làm bánh (tôi bán bánh sinh nhật homemade), còn lại anh đều làm hết rồi. Vậy mà tôi mới cau mày 1 cái, anh đã vội vàng hỏi "em sao vậy, hay anh làm gì khiến em buồn", rồi lẽo đẽo ở bên cạnh chọc nọ chọc kia đến khi tôi cười mới thôi. Đối với anh "nụ cười của vợ là món quà quý giá nhất, là động lực để anh luôn cố gắng mỗi ngày".
    Có ai đó đã nói, ông trời không lấy đi của ai tất cả. Mình chỉ cần lương thiện, trời xanh ắt an bài. Tôi thấy nó đúng. Khi tôi xấu xí nhất, khổ sở nhất, anh đã luôn ở bên cạnh nắm chặt tay tôi không buông. Thì nửa đời còn lại, dù có lên lên xuống xuống, có khó khăn vất vả, tôi cũng an yên mà cùng anh vượt qua.
    Cảm ơn chị em đã đọc những chia sẻ của tôi. Mong rằng tất cả chị em phụ nữ chúng ta được hạnh phúc, vì phụ nữ xứng đáng được yêu thương
❤️❤️❤️
......... Nguyễn Đình Như Ý


Nhận xét

Bài đăng phổ biến