Trách nhiệm và Yêu thương!!!
Thằng đàn ông mà đem lại hạnh phúc cho vợ con, để vợ con được sung sướng lại là không xứng đàn ông ư?
Có lần mình viết bài để cảm ơn anh xã về những việc anh đã làm cho gia đình nhỏ. Một bạn vào comment đại ý kiểu: Thằng đàn ông mà đi làm mấy việc vụn vặt của đàn bà, không có sĩ diện, không xứng đàn ông. Tội nghiệp! Ơ, thế nào là mấy việc vụn vặt của đàn bà? Đàn ông như thế nào là có sĩ diện, thế nào là xứng làm đàn ông? Thằng đàn ông mà đem lại hạnh phúc cho vợ con, để vợ con được sung sướng lại là không xứng đàn ông ư?
Rồi thỉnh thoảng mình bắt gặp đâu đó mấy câu trên mạng: Người đàn ông yêu vợ, thương con, chăm chỉ làm việc nhà, lương đưa hết vợ giữ, không la cà nhậu nhẹt,...liệu có còn không? Mấy câu hỏi kiểu này lại bắt gặp rất nhiều comment: Người đàn ông kiểu mẫu đó tuyệt chủng rồi.
Thực ra, trong cuộc sống này những người đàn ông nhất mực thương yêu vợ con, mang lại cuộc sống tốt nhất có thể cho gia đình còn rất nhiều. Mình muốn chia sẻ mấy dòng về anh xã mình - những dòng mình viết khi mình bầu bạn thứ hai. Những dòng chia sẻ chân thật để các anh em đang, sẽ làm chồng thấy rằng: Chẳng cần những thứ quá to tát đâu, những yêu thương, quan tâm vụn vặt đời thường cũng đủ sức làm mềm trái tim yêu của chị em phụ nữ đấy. Đồng thời cũng muốn gửi gắm tới chị em đang, sẽ làm vợ có niềm tin yêu vào những anh chồng quốc dân. Hi vọng cuộc hôn nhân nào cũng ấm áp, yêu thương!!!
"Nó - một thằng đàn ông đích thực. Nó cũng bạc mặt với công việc, với cơm áo gạo tiền. Và nó 34 tuổi mà tóc bạc thấy nhiều nhiều. Nó "đẹp lão" sớm chăng? Thời gian trôi cũng nhanh thật, vèo cái hết ngày, 24 tiếng chứ 48 tiếng với nó chắc cũng thiếu.
Sáng, đồng hồ kêu, nó nghe thấy nhưng lười biếng không muốn dậy phải để con vợ nó đạp chân nó mới chịu dậy tắt. Và tất nhiên, ngày nào đồng hồ báo thức cũng được gia hạn 10 phút báo lại lần 2 thì nó mới dậy được. Dậy, nó tất bật với việc cắm nước ấm cho vợ con dậy uống, rồi thì nấu nấu nướng cho bữa trưa. Xong, lại hì hục bổ dừa, sắp xếp đồ ăn, cơm canh vào các hộp, dắt xe, treo túi đồ ăn vào xe để vợ nó chỉ việc ngồi lên xe và đi. Vợ nó đi rồi, lại đến tiết mục chăm sóc thằng con, giục cậu ấy dậy uống nước ấm, súc miệng nước muối, rửa mặt mũi, quần quần áo áo, ăn uống chuẩn bị đi học. Ngày nào cậu ấy ngoan thì vui vẻ, ngày nào cậu ấy nổi hâm thì mệt, điên, bức xúc,... Và dù sáng có bận rộn thế nào nó vẫn muốn dành một chút thời gian ít ỏi để tập thể dục, công việc đó cần cho cái lưng của nó. Rồi, nó lại vội vàng ăn sáng, vội vàng áo quần, giày mũ để kịp giờ đi làm. Hầy, thật đúng là cả thế giới thu nhỏ lại với cái thời gian gấp gáp của buổi sáng và nó đúng là siêu nhân xử lý ti tỉ thứ việc. Chào buổi sáng của người ta là thư thả ngắm bình minh, là thả bộ, là uống tách trà hay cà phê, là tai nghe, miệng hát theo điệu nhạc nhẹ nhàng, du dương,... Còn nó, nó chào buổi sáng với cách riêng là GẤP GÁP, VỘI VÀNG, là CẦN và ĐỦ, là TRÁCH NHIỆM, là YÊU THƯƠNG.
Khoảng thời gian từ 7 giờ sáng đến 18 giờ hoặc 18 giờ 30 hoặc có thể là hơn, nó lại vật lộn với công việc. Cái cần câu cơm nên nó không thể lơ là, sao nhãng. Và công việc cũng là một phần tất yếu của cuộc sống nó. Thế nên nó làm việc vì cần câu cơm, vì đam mê, nhiệt huyết, vì trách nhiệm, vì tương lai.
Hết giờ làm việc, nó trở về với gia đình nhỏ. Có hôm vợ nó về sớm, có hôm vợ nó về cùng. Nó cũng muốn đưa đón vợ nó đi làm. Được như thế sẽ gần gũi hơn, yêu thương hơn. Cơ dưng mà, chẳng biết có phải vì áp lực cuộc sống, có phải vì bộn bề lo toan, có phải vì sau một ngày làm việc đã mệt nhoài, ... nó rất dễ cáu. Mà con vợ nó thì cứ hẹn một giờ nhưng kiểu gì cũng để nó phải chờ đợi 5, 10 phút. Thế là nó cáu, nó bẩu lần cuối cùng nhé. Nhưng có vẻ như nó không nắm rõ được định nghĩa "lần cuối" thì phải. Lần cuối với nó tức là vẫn có những lần sau, lần sau nữa. Và nó thì cứ được vợ nó hẹn rồi cho chờ đợi.
6 giờ 30 phút sáng đi làm, 6 giờ 30 phút tối về. Nó gần như không biết đến mặt trời mọc, mặt trời lặn. Đấy, mặt trời còn làm việc ít hơn nó nhé. Mà chưa hết đâu. Đi làm về, nó lại cũng tất bật chả kém buổi sáng. Dành chút ít thời gian cho tập thể dục, rồi lẩm nhẩm tính xem mai nấu gì cho vợ để chuẩn bị đồ ăn. Đồ ăn sống thì thường được bảo quản ở ngăn đá nên có hôm nó nấu được buổi tối, có hôm buổi sáng hôm sau mới nấu được. Nó còn chuẩn bị rau, đồ ăn phụ cho vợ. Tất cả chuẩn bị sẵn để sáng hôm sau bớt tất bật được chút nào hay chút đó. Xong, nó sửa soạn quần áo nào cần giặt thì cho vào máy cho cái máy giúp nó một tay. Nó đi tắm rồi ra ăn tối. Thời gian nó tắm, nó ăn thì máy giặt hoạt động. Nó ăn xong, ngồi nghỉ tí là cái máy giặt kêu "tinh tinh". Hầy, lại chuẩn bị mắc phơi đồ. Mà ở đâu ra lắm đồ thế chứ, lần nào cũng một chậu đầy ứ, việc phơi cũng mất khối thời gian. Đã thế phơi đồ cũng phải thẳng thớm, đồ to đi với mắc to, đồ nhỏ mắc nhỏ. A lô xô là vợ nó lại càu nhàu. Vài lần nó phơi quần tất của vợ vào cái mắc to mà bị lèo bèo suốt. Thôi, mất thêm chút thời gian phơi cẩn thận cho yên chuyện. Quần áo xong thì đến đánh răng. Ngày nào cậu ấm vui thì cậu tự đánh răng, rửa ráy tay chân. Có ngày cậu thích đánh răng cùng mẹ nhưng có ngày lại thích đợi bố, có ngày mè nheo không muốn làm những việc đó trước khi đi ngủ. Mặc dù nó yêu cậu ấm lắm, mặc dù nó cố gắng kìm chế rồi đấy nhưng đôi khi nó cũng phải khùng. Nó quay cuồng với bao nhiêu việc mà cậu ấm lại cứ làm nó bực mình. Đấy, vợ nó theo lệnh của nó là muộn nhất 21 giờ phải lên giường nằm nghỉ ngơi rồi. Còn nó đang phải vội vàng xong mọi việc để lên xoa bóp, nắn tay nắn chân cho vợ đây. Có hôm, thư thả được chút nó ôm lấy cái điện thoại là y như rằng vợ nó bảo "sao mà vợ lại ghét cái điện thoại thế không biết?". Nó biết ý là phải buông điện thoại xuống, chơi với vợ với con hoặc là chăm mấy cái việc nhỏ nhỏ cho con như lấy dỉ mũi, nhỏ nước muối, bôi kem chống nẻ,... Hết ngày, đi ngủ vào khoảng 22 giờ 30. Nửa đêm, bố ơi con nghẹt mũi, bố ơi, chồng ơi,... Buổi tối là thời gian người ta xả hơi sau một ngày làm việc mệt mỏi. Người ta nằm vắt chân đọc sách, báo, xem phim; người ta cà phê cà pháo, chém gió chém bão hay xem trận bóng mình thích. Mà sao với nó lúc nào cũng tất bật vậy nhỉ??? Tất cả vì TRÁCH NHIỆM, vì YÊU THƯƠNG. Đi vào giấc ngủ rồi cũng là TRÁCH NHIỆM và YÊU THƯƠNG.
Ngày hôm sau lại là một ngày mới. Ngày của TRÁCH NHIỆM và YÊU THƯƠNG."
P/s: Những dòng tâm sự này viết đã lâu, giờ bạn bé đã được 5 tuổi. Bạn ấy lúc nào cũng nhận là con bố, giống bố. Yêu thương của bố dành cho gia đình luôn đong đầy khiến bố thay đổi tốt hơn mỗi ngày. Như bố nói: Anh là người đàn ông của thế kỉ rồi. Hì...!
...........
Lương Duyên - Tiệm sữa chữa hôn nhân.
Nhận xét
Đăng nhận xét