Nếu một ngày bạn hết năng lượng yêu

Có hôm tôi trở về nhà với nguồn năng lượng đã bị công việc, deadline và tắc đường rút cạn sạch. 

Mở cửa vào nhà là ngổn ngang bừa bộn, khung cảnh còn sót lại của buổi sáng khi cuống cuồng dậy rổi chuẩn bị để đưa con đi học rồi mình đi làm. 
Pin năng lượng trong tôi báo về âm.
 Tôi cởi bỏ bộ quần áo nhân viên văn phòng rồi vội vàng mặc lên mình bộ đồ người nội trợ - người mẹ - người vợ. Ba bộ đồ một lúc khiến việc thở cũng khó khăn. Tôi quay cuồng với tranh thủ dọn dẹp, cho con tắm rồi ăn, lúc con chơi thì tranh thủ cơm nước nấu nướng. 
Sau đó cho con đi ngủ, ăn tối xong thì tranh thủ tắm, vỗ lại giấc cho con và lại dọn dẹp chuẩn bị cho ngày mai. 
Có thể còn phải làm thêm để kịp tiến độ công việc. Mức năng lượng báo muốn sập nguồn. 
Mệt chồng mệt. Tôi chuyển sang chế độ cáu kỉnh và bực mình. Tôi thấy thật bất công. 
Tôi làm mẹ toàn thời gian và cũng làm một công việc ngoài kia toàn thời gian. Đâu là ngày nghỉ cho tôi? 
Nhưng vào những lúc có xu hướng tiêu cực và sắp khiến bữa cơm tối rơi vào khó nuốt với cả hai, tôi sẽ cố gắng thở chậm lại để mình có thể giãn các cảm xúc ra một chút, để lý trí có cơ hội phát biểu. 
Tôi bắt đầu tự vấn bản thân. 
Tôi đang khó chịu và mệt, cùng lúc đó cũng cảm thấy chồng không chia sẻ với tôi. Vậy giờ tôi có hai sự lựa chọn, nói ra với chồng, hoặc không. Tôi nghĩ là tôi sẽ không nói. 
Nếu vậy thì cuộc cáu kỉnh này sẽ biến thành sự giận dỗi vô cớ, thứ tín hiệu duy nhất chồng tôi được nhận là khuôn mắt sưng lên như bánh đa của tôi chứ không có lời vietsub nào.
 Trong khi đàn ông cần những câu thoại ngắn gọn để hiểu. Rồi tôi nghĩ chồng tôi có đang mệt không nhỉ? Và tôi biết là có. Chồng tôi đi làm cách nửa vòng thành phố, trong khi tôi chỉ cần đi 2km 1 biệt. Vì lúc chọn nơi ở anh ấy ưu tiên cho tôi không phải đi xa. 
Chồng tôi phải lo gánh vác kinh tế phần nhiều hơn vì anh ấy là chồng. Chồng tôi không thể than thở như tôi, vì anh ấy cảm thấy anh ấy nên là chỗ dựa cho cả nhà. 
Và nếu việc trong tầm mắt, anh ấy luôn cố gắng giúp tôi. 
Lòng tôi nhẹ đi nhiều chút. Nếu tôi đã không muốn kể lể ra thì tôi không nên bực mình nữa. Nếu tôi biết chồng cũng nhiều gánh nặng trên vai, tôi thấy những áp lực của mình cũng không còn nặng như trước. 
Tôi với tay bật một chút nhạc không lời, hoặc một bài thoại của thầy Minh Niệm, và dồn hết tinh thần vào món đang nấu. Mọi thứ có vẻ dịu đi một chút nữa. 
Tôi thấy mình muốn yêu thương nhiều hơn, thôi trách móc và giày vò. Bỗng lại muốn đón chồng đi làm về với một nụ cười, một cái ôm nhẹ và câu hỏi anh hôm nay có mệt không? Và tôi sẽ làm thế. 
Tôi biết mình sẽ vẫn có những lúc hết năng lượng như hôm nay, sẽ vẫn nhiều khi mệt mỏi vì những nhiệm vụ của cuộc sống. Nhưng tôi cũng dần biết cách bình tĩnh lại, cân bằng lại cảm xúc, và học cách đặt mình vào vị trí của người khác mà thấu hiểu cho nhau.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến