Từ ngữ giết chết trái tim
Em thấy sợ điều tiếng, sợ ba mẹ buồn nếu em rời khỏi cuộc tình này. Em nên làm gì bây giờ , cần ai đó cho em lời khuyên... Họ hàng hai bên đều biết tụi em sắp lấy nhau cả rồi , có phải quá muộn rồi không?

Em 24, anh 30. Tụi em yêu nhau được 4 năm. Trước hết, em là người hiền lành, gia đình gia giáo, được bố mẹ giáo dục nghiêm khắc, cung dung ngôn hạnh em đều có. Anh là con trai út, được cưng chiều hơn em từ nhỏ, ít ra ngoài xã hội va chạm, nhưng cũng tự mình vượt qua khó khăn vươn lên trong cuộc sống, tự gây dựng sự nghiệp cho mình.
Trong mắt mọi người anh là người hiền lành, ít nói, điềm đạm (người nhà em khen vậy). Trước hết em phải khẳng định là anh rất yêu thương và quan tâm em, không để em khổ sở hay thiếu thốn cái gì. Lại ở gần nhà nhau, bố mẹ em rất ưng bụng.
3 năm đầu mọi chuyện tốt đẹp. Mãi cho đến năm nay khi 1 lần giận nhau, anh chửi em:
"Đồ con điên"
"Con mất dạy",
"Mi với tau đừng bao giờ gặp nhau nữa"
Lần đầu tiên đổi cách xưng hô nên em đứng hình luôn, chỉ biết im lặng và khóc chứ không biết nói gì. Những lời nói côn đồ đó khiến em 10h đêm bỏ dép chạy chân trần ra khỏi nhà (Vì tối cuối tuần em hay ghé nhà anh chơi). Nhưng điểm tốt là anh vẫn đuổi theo không để em về một mình.
Đừng nghĩ là em nói gì khiến anh ấy như vậy với em, em chỉ lèm bèm về chuyện cũ theo kiểu giận hờn, và không cho phép anh ôm hay đi xa hơn vào tối đêm đó, nên khi anh muốn đi xa hơn là em đứng dậy giả vờ ra cổng để anh chở em về như mọi khi hai đứa vẫn vậy. Em luôn nghĩ là mình phải tôn trọng anh nên không dám nói quá cái gì. Mà anh nổi cơn thịnh nộ với em.
Mà lúc em chạy về anh cứ nói:
"Mi lên xe nhanh cả nhục", "Lên xe hay ăn đấm".
Trước đó đi ra sân thấy em lục đục mang dép kéo cổng là phóng ra ngay, nhìn lui nhìn tới sợ hàng xóm thấy rồi nói:
"Bước vô nhà rồi tau chở về"
Em đã quyết chia tay rồi nhưng tầm 1 tháng sau vì anh thể hiện sự ăn năn hối lỗi nên em tin lúc đó anh chỉ vì quá mất kiểm soát. Và em bỏ qua.
Nhưng em sai rồi, kể từ đó, cứ lúc nào giận anh sẽ cục cằn và nói "Im đi" "bố láo" và đổi cách xưng hô Anh thành "tau", anh biết điểm yếu của em là khi nghe mấy câu đó sẽ yên lặng sợ hãi ngay nên lấn tới thì phải.
Có mấy lần em thấy thôi không sao bỏ qua nhưng đỉnh điểm là vừa rồi, trước mặt 1 người em của anh, cũng là bạn của em (2 đứa về nhà anh phụ anh dọn dẹp sau bão). Anh quát em "IM ĐI" làm em ngại với chị bạn đó lắm, em cảm thấy rất quá đáng khi bị xem thường trước mặt người khác như vậy.
Và sau đó em im luôn không dám nói sợ nói gì vì sợ anh nóng, và em cố gắng kiềm nước mắt để không khóc mà giúp anh dọn dẹp nhà tiếp. Mà tự cảm thấy lòng tự trọng của mình bị xâm phạm
Cụ thể là lúc dọn nhà thì anh phải đi xách nước giếng bơm từ nhà hàng xóm vì cả xóm bị cấp nước. Em thấy anh xách rất tội, mà giờ cái tấm chùi nhà quá dơ, dùng nước anh xách về thì rất phí, nên em tính cầm tấm chùi nhà qua nhờ hàng xóm xịt nước vào giặt cho sạch luôn (Vì hàng xóm nhà vườn, giếng bơm).
Thế mà anh nói em bữa nay bị sao sao vậy. Cái em giận em không nói chuyện vui vẻ nữa em im lặng làm việc, em tự đi xách nước. Anh ra xách giùm em cũng im lặng tự xách, anh giật xô nước qua em giữ lại. Hành động đó xảy ra cái là anh nhìn qua xem hàng xóm xung quanh có thấy cảnh em giữ lại xô nước đó không.
Cái đi vào nhà anh mắng là bữa nay hỗn hào vậy à. Em nói là "em chỉ muốn tự xách nước thôi" Anh mắng to "IM ĐI". Nói chung cũng chỉ vì bị bà hàng xóm nhìn thấy cảnh 2 đứa giật lui xô nước trong 3 giây thôi mà nổi nóng.
Em tự nhận đôi khi em hay làm mình làm mẩy, nhưng theo kiểu yêu đương giận hờn. Còn lại không bao giờ dám lớn tiếng hay nói năng thiếu chuẩn mực. Em luôn đặt mình vào thế nữ phải nữ tính, tôn trọng anh.
Người nhà anh ấy hay nói nửa đùa nửa giỡn em không biết có phải là dấu hiệu không. Con cô ruột của ảnh là bạn em nói với em rằng nhà anh nói trêu ảnh là chỉ có em mới yêu anh thôi đó chứ ai mà chịu nổi anh. Mẹ anh thì nói "Mày có phước mới yêu được em". Có lần chị dâu anh ngồi chung bàn cả nhà rồi nửa đùa với em nhà này cậu (tên người yêu em) ghê lắm. Giờ em mới ngẫm lại từng câu từng chữ.
Ngoài tính tình cục cằn hay nóng đó ra thì vì anh thương em và quan tâm lo lắng cho em, kinh tế vững vàng có thể che chở em. Nên em mới tiếp tục, em sợ không ai thương em nhiều như vậy nữa. Mà giờ thì em nghĩ em không thể chịu đựng được nữa.
Nhưng quá muộn rồi phải không? Giờ không yêu nữa ba mẹ em sẽ sốc lắm, vì 2 bên đã gặp nhau rồi. em không dám tâm sự với mẹ sợ mẹ buồn. Bước tiếp hay là quay đầu?
Em còn có cơ hội được người khác yêu thương không? Em đã 25 tuổi rồi...

Dương Võ - Tiệm sửa chữa hôn nhân

Nhận xét

Bài đăng phổ biến